Tạ Kỳ rất phiền muộn vì em thanh mai trúc mã của mình.
Nhưng kể từ khi ấy loạn đòi tự tử, đã thay đổi, trở nên vô cùng khoan dung với .
Thậm chí khi ấy xước mặt tôi, cũng chỉ che chở ấy và : “Cô ấy suýt c.h.ế.t rồi, em còn tính toán gì với ấy nữa?”
Vì , tôi không còn tính toán nữa, lặng lẽ rời khỏi thế giới của .
Cho đến một đêm khuya nọ.
Anh thấy tin người thân quyền lực nhất của mình công khai mối quan hệ cảm. Trong bức ảnh, tôi mặc áo sơ mi nam cao cấp, tựa vào vòng tay của một người đàn ông cao lớn, đẹp trai và hôn nhẹ lên má ta.
Đêm đó trời mưa lớn.
Tạ Kỳ như phát điên, chạy đến gõ cửa nhà tôi: “Bảo bối, biết em đang cố chọc giận . Em ra đây chuyện với không?”
1
Tạ Kỳ có một em thanh mai trúc mã phiền phức. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, ấy luôn tìm cách để chúng tôi phải đưa theo. Điều này khiến vô cùng khó chịu.
Hôm đó, tôi và đi xem phim mới ra rạp. Trên đường đi, Tề Kiệt đã gọi ba cuộc điện thoại để quấy rầy.
Tạ Kỳ không do dự mà chặn ấy trên WeChat.
Anh xoa đầu tôi và : “Em yên tâm, có rồi. Đương nhiên phải giữ khoảng cách với ấy chứ.”
Khi phim vừa kết thúc, nhận một cuộc gọi từ số lạ. Nhưng đầu dây bên kia lại là giọng của Tề Kiệt, thanh mai trúc mã của : “Anh Tạ Kỳ, ở đâu?”
“Anh đã đang đi chơi với , đừng phiền nữa. Em không hiểu sao?”
Giọng ấy nghẹn ngào: “Chờ đã, đừng cúp máy. Em có chuyện rất quan trọng muốn với …”
Tạ Kỳ ngần ngại một lúc, rồi cũng cúp máy, gương mặt cau lại, có vẻ đang bận tâm điều gì đó.
Tôi hỏi: “Chiếc váy này có đẹp không?” Tôi đã hỏi nhiều lần, và mãi sau mới như tỉnh dậy: “Đẹp lắm, em mặc gì cũng đẹp.”
Tôi thay đồ cũ và hỏi: “Anh cứ không yên tâm thế, lo cho ấy sao?”
Anh ngập ngừng, rồi cúi xuống hôn lên trán tôi: “Anh lo cho ấy cái gì chứ.”
“Thế sao cứ lơ đễnh thế?”
“Đừng bận tâm đến ấy nữa. Tiếp tục buổi hẹn thôi.”
Đến chín giờ tối.
Có một màn b.ắ.n pháo hoa bên bờ sông. Những tia pháo hoa rực rỡ lấp lánh trong ánh mắt của vô số người.
Tôi khoác tay Tạ Kỳ chụp ảnh, chưa chụp bao nhiêu thì điện thoại trong túi lại rung lên.
Lần này là mẹ của Tề Kiệt gọi đến.
Tôi không biết bà đã gì qua điện thoại, Tạ Kỳ lập tức mặt tái mét.
“Vâng, cháu sẽ đến ngay, thưa dì.”
Tôi hỏi: “Chuyện gì ?”
“Tề Kiệt tự tử rồi. Anh phải đến bệnh viện ngay.”
“Tại sao ấy lại tự tử? Chỉ vì không nghe điện thoại, không để ý đến ấy sao? Điều này có vẻ hơi cực đoan đấy.”
Tạ Kỳ vò đầu, phiền muộn: “Anh không biết, dù thế nào cũng phải đi. Em có muốn đi cùng không?”
Dù không thích, tôi cũng tò mò muốn biết Tề Kiệt lại định bày trò gì nữa.
Khi mở cửa phòng bệnh, tôi thấy Tề Kiệt mắt đỏ hoe, tay băng bó, chật vật ngồi dậy: “Anh Tạ Kỳ, cuối cùng cũng đến.”
Và khi vừa đến gần giường, ấy đã ôm lấy : “Em biết vẫn quan tâm em mà.”
Cảnh tượng này khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tạ Kỳ không đẩy ấy ra, chỉ thở dài đầy bất lực: “Tề Kiệt, em biết không? Tự tử vì là hành rất trẻ con.”
“Em không tự tử vì . Em chỉ là…” Cô ấy bật khóc, nước mắt đẫm mi, e dè tôi: “Chị có thể ra ngoài một lát không? Chuyện này, em chỉ muốn riêng với thôi.”
Tôi đứng đợi ngoài cửa phòng bệnh khoảng mười phút.
Tạ Kỳ bước ra với vẻ mặt đầy nặng nề.
Về “bí mật” mà ấy , tôi không hề tò mò. Tôi chỉ quan tâm đến việc khi nào chúng tôi có thể rời khỏi đây: “Hai người bàn bạc xong chưa? Mình về chưa? Em mệt rồi, cả ngày hôm nay thật sự rất dài.”
Không phải tôi vô .
Mà là bởi chuỗi cuộc gọi phiền và hành cố quấy rối của Tề Kiệt đã mất hết thiện cảm của tôi với ấy.
Lần đầu gặp ấy, chủ bắt tay tôi, nở nụ rạng rỡ, lại siết tay tôi thật chặt, một trò trẻ con đến lố bịch.
“Bác sĩ Tề Kiệt bị ung thư dạ dày,” Tạ Kỳ bất ngờ .
Tim tôi chùng xuống.
Tôi thoáng nghi ngờ về độ thật giả của chuyện này.
“Cô ấy tự tử vì cảm thấy mình là gánh nặng. Cũng tại , tại không nghe điện thoại của ấy. Nếu có ai đó chuyện với ấy, có lẽ mọi chuyện đã khác. Tề Kiệt lớn lên trong một gia đình đơn thân. Nếu không phải tại , ấy đã không tuyệt vọng đến mức nghĩ mình là kẻ vô dụng và tìm đến cái chết.”
“Chuyện này không phải lỗi của ,” tôi an ủi. “Không ai có thể đoán trước chuyện này.”
“Nhưng Tề Kiệt từ nhỏ đã dựa dẫm vào , xem như trai. Còn , từ khi em, đã bỏ bê ấy. Anh thật sự là đồ tồi.”
Gió lạnh từ cuối hành lang thổi tới.
Có thứ gì đó trong tôi dần nguội lạnh.
2
Tôi không gì.
Tạ Kỳ không để ý, chìm đắm trong sự dằn vặt và áy náy, không nghe lọt điều gì.
Lúc đó, giọng yếu ớt của Tề Kiệt vang lên.
“Anh Tạ Kỳ, tối nay có thể ở lại với em không?
“Em không muốn phiền , mẹ em phải ca đêm ở siêu thị…”
“Không sao, sẽ ở đây với em, không đi đâu cả.”
Bên ngoài bắt đầu có mưa lớn.
Tôi đồng hồ: “Em về trước đây.”
Bạn thấy sao?