11.
Ba năm sau, chúng tôi lại một lần nữa đối mặt với cảnh tương tự.
Sau khi Cố Hoài đi rồi, tôi bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị đến chỗ Lâm Tử. So với ba năm trước, lúc này đây, tôi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tôi đến nhà Lâm Tử, ấy thậm chí có vẻ rất kinh ngạc: “Tôi cho rằng cậu sẽ khóc lóc đến đây.”
Tôi : “Lớn tuổi rồi, khóc không nổi nữa.”
Tôi và Lâm Tử không chuyện với nhau quá nhiều, mà là sau khi rửa mặt, nhanh chóng đi ngủ.
Trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc, ngày mai tôi vẫn phải đi như thường lệ. Vì thất , quấy nhiễu cuộc sống, trải qua một lần là đủ rồi.
Tôi đã học cách xử lý cảm một cách trưởng thành và mặc định rằng người khác cũng sẽ như .
Dù sao thì ba năm trước đã trả qua rồi. Cố Hoài cũng , Tần Nhiễm cũng , chỉ cần bình tĩnh mà hờ hững xử lý chuyện này.
Cho nên, nửa tháng sau, lúc Tần Nhiễm chạy đến công ty tìm tôi, trong lòng tôi rất kinh ngạc.
Chúng tôi tìm một chỗ ngồi trong quán cà phê dưới lầu công ty. Buồn thật, tôi rất quen thuộc với ta. Đã từng có lúc tôi lướt qua tất cả bè, tài khoản xã hội của ta. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên chúng tôi chuyện trực tiếp.
Tần Nhiễm thẳng với tôi: “Cô rút lui đi, Cố Hoài không . Cô trói ấy như , không công bằng với ấy.”
Tôi ngẩn người.
Trên danh nghĩa, tôi đã chia tay với Cố Hoài, tại sao lại “rút lui”?
Nhưng tôi không muốn giải thích với Tần Nhiễm. Chuyện giữa hai người bọn họ, không liên quan đến tôi.
Tôi trả lời Tần Nhiễm: “Tôi có rút lui hay không, không liên quan đến . Thay vì tới tìm tôi, chi bằng hãy đi tìm Cố Hoài.”
Tần Nhiễm không cam lòng yếu thế: “Cô biết rõ, Cố Hoài cảm thấy mắc nợ , sẽ không rời khỏi . Nhưng đã nhiều năm rôi mà ấy cũng chưa từng cưới . Cô có thấy thú vị khi lãng phí như thế này không?”
Tôi bất giác khẽ một tiếng. Tôi và Cố Hoài không hề đề cập tới sự ăn ý, trong mắt người khác lại rõ ràng như .
Tôi đã từng cố gắng lừa mình dối người, ôm hy vọng vào tương lai của tôi và Cố Hoài. Thì ra, trong mắt người khác, tôi buồn như .
Tôi lấy lại tinh thần, vẫn trả lời ta: “Tôi lựa chọn thế nào, không liên quan đến .”
Tần Nhiễm há miệng, còn muốn gì đó, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu về phía sau tôi. Tôi theo ánh mắt của ta, Cố Hoài cũng tới.
12.
Tần Nhiễm đứng lên, muốn giải thích với Cố Hoài: “Cố Hoài… em…”
Cố Hoài không ta, mà ngắt lời ta: “Cô câm miệng.”
Sau đó, hắn kéo tôi đi ra ngoài: “Chúng ta chuyện một chút.”
Tôi bị Cố Hoài nắm lấy cổ tay, đi thẳng ra ngoài quán cà phê.
Tôi cố gắng giãy ra, không cản hắn, đành phải : “Chúng ta ở chỗ này chuyện đi.”
Cố Hoài không để ý đến tôi, kéo tôi đến bãi đỗ xe, kéo tôi vào trong xe. Hắn ngồi ở ghế lái, bình phục một hồi lâu.
Mặc dù vẻ mặt rất nghiêm túc hắn vẫn cố gắng với tôi bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh không bảo ta đến.”
Tôi không trả lời.
Cố Hoài tiếp: “Ngoại trừ hôm đón ở sân bay, chưa từng gặp lại ta.”
Tôi vẫn không trả lời.
Những cuộc trò chuyện như thật kỳ lạ.
Ngày xưa, mỗi lần cãi nhau, tôi luôn là người nhiều.
Hiện tại, tôi lại không biết nên cái gì.
Thấy tôi vẫn không lời nào, Cố Hoài tựa như phát tiết dùng sức vỗ tay lái một cái, chất vấn tôi: “Giản Thư, em có thể đừng náo loạn nữa không?”
Tôi ngẩn người. Nửa tháng trôi qua, hắn vẫn cảm thấy tôi đang giận dỗi với hắn.
Cũng đúng. Ai có thể ngờ, tôi vẫn luôn là người theo đuổi hắn, lại có một ngày sẽ xoay người rời đi.
Cuối cùng tôi cũng mở miệng: “Cố Hoài, vấn đề giữa chúng ta chưa bao giờ là Tần Nhiễm, không hiểu sao?”
Cố Hoài nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, đầu ngón tay trắng bệch: “Anh không hiểu! Không phải vì Tần Nhiễm nên em mới tức giận sao? Không phải em muốn xin lỗi sao? Anh xin lỗi em. Em loạn đủ rồi, hãy theo về nhà!”
Bộ dáng của Cố Hoài, khiến tôi cảm thấy có chút xa lạ.
Trước đây hắn sẽ vì cha mẹ khám bệnh, vì công ty cho vay, vì khách hàng ký hợp đồng mà nén giận. Nhưng hắn không bao giờ vì dỗ dành tôi mà xin lỗi.
Tuy nhiên, lời xin lỗi như , trước kia tôi chờ không có , hiện tại tôi lại không cần.
Tôi thở dài một hơi, từ từ hỏi: “Tôi với trở về, sau đó thì sao? Tần Nhiễm không sai, nhiều năm như , không cưới chính là đáp án. Chúng ta cần gì phải miễn cưỡng chứ?”
Cố Hoài không trả lời. Hắn hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc, ra ngoài cửa sổ. Qua một lúc lâu, mới hỏi tôi: “Vậy em muốn như thế nào?”
Thật ra, công ty tôi mở một chi nhánh ở Nam Thành quê tôi. Công việc mới vừa khởi , công ty muốn điều một số nhân viên cũ quen thuộc với thị trường địa phương. Nửa năm trước, lãnh đạo cũng đã bàn bạc với tôi. Điều tôi qua đó, liên tục thăng hai cấp, vào ban quản lý. Tôi vẫn do dự, chưa đưa ra đáp án.
Bạn thấy sao?