7.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bố mẹ tìm việc , mua nhà cho tôi ở quê nhà phía Nam. Nhưng tôi từ chối về nhà. Tôi muốn ở lại Bắc Thành, cùng Cố Hoài dốc sức việc.
Vì thế, tôi đã có nhiều tháng tranh cãi và chiến tranh lạnh với bố mẹ. Cố Hoài từng khuyên tôi, bảo tôi về nhà, đi theo hắn sẽ chịu khổ.
Đúng . Tôi ở nhà mười ngón tay không phải chạm nước, vì Cố Hoài, bắt đầu nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn, những việc nhà này vô cùng quen thuộc.
Trước đây tôi nuông chiều từ bé đến không dám giẫm c.h.ế.t gián, thấy chuột là nhảy lên nhảy xuống. Lúc đó, ở trong phòng trọ của tôi và Cố Hoài, mấy thứ này tôi rất nhiều. Nhưng tôi lắc đầu, vô cùng kiên định với Cố Hoài: “Em nguyện ý cùng chịu khổ.”
Tôi là con một, bố mẹ cưng chiều tôi, bọn họ chỉ có thể thỏa hiệp với tôi. Nhưng thái độ của bọn họ đối với Cố Hoài vẫn rất lạnh lùng, đây là cách duy nhất bọn họ biểu đạt bất mãn.
Dưới sự chăm sóc của tôi, Cố Hoài dần dần khôi phục sức sống, hơn nữa còn thử tự mình dựng sự nghiệp.
Thời điểm vất vả nhất, liên tục một tháng hắn không ngủ tròn giấc. Thời điểm khó khăn nhất, hắn vay nợ ngân hàng mấy triệu, công việc lại không thấy khởi sắc.
Tôi đã tất cả những gì có thể để giúp hắn và chăm sóc hắn. Tôi lén thế chấp căn nhà bố mẹ mua cho mình, khẩn trương đưa cho Cố Hoài.
Cũng may năng lực Cố Hoài rất mạnh, chỉ cần hắn nguyện ý, cũng rất người ta thích. Hắn dựng sự nghiệp tuy rằng khó khăn, cuối cùng cũng thành công.
Cố Hoài chậm rãi tìm lại ánh sáng lúc trước, cuộc sống của hai chúng tôi ở Bắc Thành cũng càng ngày càng tốt. Tôi vẫn tin tưởng vững chắc, lựa chọn của mình là đúng, những thứ đã trải qua cũng đáng giá.
Cho đến khi bố tôi bị bệnh, tôi chạy về quê chăm sóc ông, rời khỏi Bắc Thành hai tháng. Khi tôi trở về, lại thấy Cố Hoài mở tiệc chiêu đãi, người hắn đưa đi chiêu đãi khách là Tần Nhiễm, bạch nguyệt quang của hắn.
Hai người bọn họ ở trên bàn rượu vừa vừa , trai tài sắc, có vẻ xứng đôi. Còn tôi mệt mỏi chạy về Bắc Thành, nghe Cố Hoài có tiệc rượu, mặt xám mày tro chạy tới đón hắn. So sánh một chút, tôi quả thực xấu hổ vô cùng, rất giống một bảo mẫu.
Tối hôm đó, tôi và Cố Hoài bộc phát cãi vã lần đầu tiên. Tôi chất vấn hắn: “Tại sao Tần Nhiễm lại xuất hiện trong tiệc chiêu đãi của ?”
Cố Hoài say khướt, không kiên nhẫn giải thích với tôi: “Bọn chỉ cờ gặp nhau, thư ký có việc, ấy nguyện tiếp khách mà thôi.”
Tôi điên cuồng hỏi ngược lại: “Thật sự chỉ là cờ thôi sao? Vì sao ta vừa hay cờ gặp ? Vì sao ta vừa hay nguyện giúp ?”
Cố Hoài cảm thấy tôi cố sự, thậm chí còn mắng chửi thô tục: “Cmn, bao nhiêu lần rồi, đúng là vừa hay!”
Tôi hai mắt đẫm lệ, nghiến răng, hỏi một câu khiến tôi hối hận đến nay: “Anh còn ta không?”
Cố Hoài không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi. Hắn chỉ nhéo thái dương, vô cùng lý trí cho tôi biết: “Giản Thư, có thể hứa với em, tuyệt đối sẽ không phản bội em. Nhưng em muốn, không thể cho em. Nếu như em không tiếp nhận , có thể lựa chọn rời đi.”
Ngay lúc đó, đầu óc tôi hoàn toàn mơ hồ. Tôi cho rằng, tôi nhặt ngôi sao rơi xuống trong đống đổ nát là có thể có ánh sáng của nó. Nhưng tôi không biết rằng những ngôi sao sẽ không bao giờ tỏa sáng vì tôi.
8.
Tôi không nhớ rõ ngày đó mình chật vật rời khỏi nhà Cố Hoài như thế nào. Lâm Tử thấy tôi khóc không kiềm chế , liền gọi điện thoại mắng Cố Hoài một trận.
Lâm Tử là tốt nhất của tôi, ấy biết tôi vì Cố Hoài mà trả giá rất nhiều. Cô ấy đau lòng tôi, cho nên Cố Hoài tự nhiên trở thành người đàn ông cặn bã.
Tôi nghe Lâm Tử quở trách Cố Hoài, Cố Hoài ở đầu dây bên kia lại trầm mặc không đáp, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận. Tất cả những gì tôi cho Cố Hoài, điều tôi muốn là thật lòng đổi lấy thật lòng, là hắn tôi. Nhưng những hy sinh này lại biến thành một loại bắt cóc đạo đức, buộc Cố Hoài ở bên cạnh tôi. Hắn sẽ không phản bội tôi là sự thật, bởi vì tôi đặt cược trên người hắn quá nhiều lợi thế. Nhưng hắn không tôi cũng là sự thật.
Tôi nhớ lại giai đoạn đầu khởi nghiệp của hắn, có một thời gian, toàn bộ công việc của công ty đều đình trệ. Nhưng vào thời điểm áp lực lớn nhất, hắn nguyện ngủ ở công ty, cũng không muốn về nhà. Tôi cũng là áp lực của hắn.
Tôi ngây ngốc ở nhà Lâm Tử, Cố Hoài chưa từng tìm tôi. Lâm Tử sợ tôi miên man suy nghĩ, tìm các chị em quan hệ không tệ thời đại học đến thay phiên chuyện với tôi. Bọn họ cùng tôi chuyện phiếm, cùng tôi chửi đổng, cùng tôi say mèm. Mà quan trọng nhất là, bọn bỏ khuyên tôi buông xuống.
Bạn thấy sao?