Cứ như , tôi trở thành của Cố Hoài. Không có lời thổ lộ lãng mạn, không có bất kỳ nghi lễ nào, hắn thậm chí còn không thích tôi. Nhưng tôi không có cách nào cự tuyệt Cố Hoài.
Sau ngày đó, tôi mang thân phận chính thức, tiếp tục chuyện lúc trước. Mỗi cuối tuần, tôi giúp hắn dọn dẹp. Mỗi lần xã giao, tôi đi chăm sóc hắn say rượu.
Nói cũng buồn , tất cả những thứ này thoạt giống như Cố Hoài cần tôi. Nhưng tôi biết, tôi những chuyện này là bởi vì tôi cần hắn. Quan hệ của chúng tôi hình như vẫn luôn là như , tôi quen theo đuổi, còn hắn quen theo đuổi.
5.
Đây là cuối quý, bộ phận chúng tôi tăng ca nhiều, là thời điểm bận rộn nhất.
Buổi tối tan , mọi người trong công ty đều đi hết. Tôi và nữ đồng nghiệp tiện đường thương lượng, hôm nay quá mệt, cùng nhau ghép xe về nhà, không chen chúc trên tàu điện ngầm nữa.
Mới vừa đi đến dưới lầu công ty, tôi đã thấy Cố Hoài lái xe chờ ở ven đường. Hắn vừa hút thuốc, vừa ngẩn người về phía tòa nhà văn phòng, thậm chí cũng không phát hiện ra tôi.
Đồng nghiệp thấy Cố Hoài, phát ra âm thanh hâm mộ: “Giản Thư, tôi thật hâm mộ , trai vừa đẹp trai vừa săn sóc.”
Tôi , hỏi ấy: “Chúng tôi đưa về, vốn đã là sẽ ghép xe.”
Đồng nghiệp thò đầu vào trong xe , phía sau Cố Hoài có một bó hoa hồng lớn, vô cùng chói mắt.
Cô ấy đưa cho tôi một ánh mắt, sau đó tỏ vẻ hiểu chuyện: “Không không , tôi không muốn bóng đèn. Tôi nguyện chen chúc trên tàu điện ngầm, cũng không muốn ăn cẩu lương.”
Cố Hoài nghe đồng nghiệp như , cũng đáp: “Cảm ơn, lần sau mời ăn cơm.”
Tạm biệt đồng nghiệp, tôi ngồi ghế phụ. Nhìn hoa hồng ở ghế sau, tôi lại không có cảm gì. Bởi vì quá mệt mỏi, tôi thậm chí không có hứng thú hỏi Cố Hoài vì sao lại mua hoa.
Đi một đoạn, Cố Hoài thấy tôi không lời nào, đưa cho tôi một cái hộp đóng gói tinh xảo: “Chúc mừng năm mới.”
Tôi sửng sốt một lúc, đột nhiên nhận ra hôm nay là kỷ niệm bảy năm chúng tôi ở bên nhau. Thời điểm này năm ngoái về trước, tôi đều lên kế hoạch trước, đặt nhà hàng Cố Hoài thích, chuẩn bị quà hắn thích, sau đó nhắc nhở hắn trước một tháng, đừng họp, đừng tăng ca.
Chỉ là mỗi lần tôi tỉ mỉ chuẩn bị, lòng tràn đầy chờ mong, Cố Hoài lại bị một số chuyện đột xuất ngăn cản.
Nhớ lại cẩn thận, chúng tôi thậm chí chưa bao giờ kết thúc bữa ăn đó trong im lặng và hoàn chỉnh.
Tôi mở quà của Cố Hoài ra, là một cái vòng tay.
“Thích không? Anh nhớ rõ em muốn cái này.” Cố Hoài vừa lái xe, vừa quan sát vẻ mặt của tôi.
Năm ngoái tôi đã với hắn là muốn chiếc vòng tay này. Hắn không trả lời tôi, vì tôi đã tự mua một cái.
Tôi kéo miệng : “Cảm ơn.”
Tôi không muốn giải thích.
6.
Về đến nhà, trên bàn bày một bàn thức ăn, là Cố Hoài đóng gói từ nhà hàng ăn mừng sinh nhật hàng năm của chúng tôi về, ngay cả món ăn cũng giống như những năm trước.
Cố Hoài gắp cho tôi một miếng sườn cừu: “Anh nhớ em thích món sườn cừu này. Đây là số lượng có hạn, năm nay cũng đặt trước một tháng.”
Tôi sườn cừu trong bát, bình tĩnh : “Em không thích sườn cừu.”
Nụ của Cố Hoài cứng đờ trên mặt.
Tôi tiếp tục : “Em cũng không thích nhà hàng này.”
Cố Hoài trầm mặc một lát, mặt âm trầm, mở miệng : “Em không vui, là vì Tần Nhiễm sao?”
Tôi thở dài một hơi, đề tài này vẫn nhắc tới.
Cố Hoài thấy tôi không đáp, tiếp tục : “Em rõ ràng biết đi đón ở sân bay, tại sao không hỏi ?”
Tôi bình tĩnh về phía hắn: “Anh hy vọng em hỏi sao?”
Câu trả lời của tôi dường như không phù hợp với dự đoán của Cố Hoài. Hắn ngẩn người, sau đó phát ra tiếng tự giễu. Hắn đá ngã cái ghế trước mặt, hỏi tôi: “Giản Thư, em cho biết, rốt cuộc em muốn thế nào?”
Mặc dù hắn đã cố gắng khắc chế, ngữ khí vẫn tràn ngập tức giận.
Chúng tôi đã sống với nhau 7 năm và hiểu nhau rất rõ. Gần đây tôi lạnh lùng cùng xa cách, mặc dù hắn trì độn, cũng sẽ ý tới.
Sự tức giận của hắn không phải nhất thời, mà là cảm tồn đọng cuối cùng đã tìm một lối thoát để phát tiết.
Nhưng tôi ngồi lặng thinh hắn bộc phát, hắn rống giận, đáy lòng lại không có gợn sóng quá lớn.
Tôi nhớ lại mình đã từng đối mặt với cảnh tượng này như thế nào. Tôi nên khóc lóc tranh cãi với hắn, để hắn giải thích cho tôi, sẽ dùng các loại vấn đề và chi tiết để chứng minh hắn sai.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ bình thản hỏi hắn: “Cố Hoài, còn nhớ lần trước Tần Nhiễm trở về, tôi đã gì với không?”
Cố Hoài sững sờ tôi, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Cho nên, em muốn chia tay sao?”
Tôi cúi đầu, không trả lời nữa.
Cố Hoài xoay người, đóng sập cửa đi ra.
Bạn thấy sao?