Yêu Em Sau Bảy [...] – Chương 2

2

3.  

Quan hệ giữa tôi và Cố Hoài ngay từ đầu đã không bình đẳng. Chúng tôi quen nhau ở đại học, hắn lớn hơn tôi hai khóa, là Hội trưởng Hội Sinh viên. Khi đó tôi quá mức bình thường, còn Cố Hoài quá mức chói mắt.

Tôi không thể từ chối ánh sáng của hắn, rơi vào mù quáng. Để gặp hắn nhiều hơn, tôi, một sinh viên khoa Văn của Học viện Thương mại, chạy đến lớp tự chọn của Học viện Vật liệu.

Vì muốn vài câu với hắn, tôi gia nhập Hội Sinh viên, mỗi lần hoạt đều đi dọn bàn bày ghế, chân sai vặt cho mọi người.

Thời gian năm nhất đại học của tôi, cứ như thầm mến, chậm rãi trôi qua xung quanh Cố Hoài.

Tuy nhiên, chương trình học của Học viện Vật liệu, tôi nghe không hiểu. Hoạt của Hội Sinh viên lại chiếm rất nhiều thời gian học tập của tôi. Vì , năm đầu tiên đại học tôi đã nợ 4 môn. Nhưng lúc đó, tôi căn bản không quan tâm. Vẫn đi về phía trước, trong lòng đều là Cố Hoài.

Cho đến khi lớp tự chọn năm nhất kết thúc, tôi cố lấy can đảm để hỏi Cố Hoài mượn vở ghi chép của hắn.

Tôi chậm rãi đến gần, nghe thấy cùng bàn của Cố Hoài hỏi hắn: “Cố Hoài, môn tự chọn ít ý như , bởi vì cậu mà không còn chỗ ngồi, cậu cảm thấy thế nào?”

Cố Hoài không ngẩng đầu, vừa sửa sang lại sách, vừa lạnh giọng đáp: “Rất phiền.”

Tôi kinh ngạc đứng tại chỗ, bước không nổi nữa.

Câu “rất phiền” kia của Cố Hoài, khiến tôi nhượng bộ lui binh. Tôi chưa từng nghĩ tới, nguyện của tôi, sẽ trở thành quấy nhiễu của người khác.

Để không quấy rầy hắn, tôi không chọn khóa học của Học viện Vật liệu nữa, không tham gia hoạt của Hội Sinh viên nữa, cũng không ý đến thái tài khoản xã hội của hắn, không cho hắn like và bình luận.

Sau đó, Cố Hoài và hoa khôi trường Tần Nhiễm nhau, tôi càng cố ý tránh bọn họ.

Nhưng trong khuôn viên trường học, tôi muốn tránh, tin tức về hắn lại cứ chui vào lỗ tai tôi. Trai xinh đẹp luôn thu hút sự ý của mọi người, hàng ngày của bọn họ cũng người ta bàn tán say sưa.

Chỉ là không lâu sau, tôi nghe Tần Nhiễm đã thay lòng đổi dạ. Điểm nóng thảo luận hàng ngày của mọi người biến thành Cố Hoài suy sụp sau khi chia tay. Hắn hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, thậm chí mất suất nghiên cứu sinh.

Tôi rất khó tưởng tượng, Cố Hoài tính cách trong trẻo lạnh lùng như lại có thể ra những chuyện điên cuồng khác người này.

Sau đó, khi Cố Hoài tốt nghiệp rời trường, tôi không còn nghe tin tức của hắn nữa.

4.  

Tôi vốn cho rằng, tôi và Cố Hoài sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng chưa từng nghĩ, kỳ nghỉ hè năm ba đại học đi thực tập, tôi gặp hắn tôi trên bàn rượu.

Hắn đại biểu bên B, ở trên bàn tiệc không ngừng lành mời rượu.

Tốt nghiệp chỉ mới một năm, tinh thần của hắn chán nản, ánh mắt ảm đạm, hoàn toàn không có hào quang thời đại học.

Tôi bộ dáng khéo léo đưa đẩy của hắn, cố gắng lấy lòng bên A, chỉ cảm thấy đau lòng không hiểu tại sao.

Hôm đó tiệc rượu tàn, tôi bị ma quỷ ám ảnh đi theo Cố Hoài đến phòng trọ của hắn. Hắn uống quá nhiều, miễn cưỡng đi tới cửa, dựa vào cửa, ngồi dưới đất, ngủ thiếp đi.

Tôi bước lên, dùng chìa khóa trong tay hắn để mở cửa.

Trong phòng trọ của hắn là một đống hỗn độn, trên bàn ăn toàn là mì ăn liền ăn xong không kịp thời dọn dẹp, là đống rác cũng không quá đáng.

Tôi đỡ hắn vào nhà, sắp xếp cho hắn, sau đó bắt đầu tổng vệ sinh.

Hôm đó dọn dẹp quá muộn, tôi ngủ qua đêm trên sô pha trong phòng trọ của hắn.

Ngày hôm sau Cố Hoài tỉnh lại, phát hiện trong phòng có thêm một người, cũng không kinh ngạc, chỉ là mặt không chút thay đổi hỏi tôi: “Em là Giản Thư đúng không?”

Tôi nhất thời chân tay luống cuống, chỉ sững sờ gật đầu.

“Ngày hôm qua cảm ơn em, những chỗ như thế này không phải nơi những trẻ nên tới.”

Nói xong, Cố Hoài cầm lấy túi xách, thay giày, liền đi ra ngoài.

Có lẽ vì Cố Hoài nhớ rõ tên tôi, hoặc có lẽ là hắn không có biểu hiện phản cảm, từ ngày đó về sau, tôi thường đến phòng trọ của hắn chờ hắn.

Có đôi khi, hắn vừa vặn ở nhà, tôi liền nấu cho hắn một bữa cơm. Chúng tôi im lặng ăn cơm, cũng không chuyện. Sau đó hắn rửa bát, tôi về nhà. Phần lớn thời gian, tôi sẽ thấy hắn uống say, nằm ở đầu hành lang. Tôi đỡ hắn vào nhà, chuẩn bị canh giải rượu, nấu cháo dưỡng dạ dày xong, sau đó rời đi.

Khoảng thời gian đó, tôi thường cảm thấy hoang mang. Hình như tôi và Cố Hoài rất thân thiết, quan hệ của chúng tôi chỉ là học.

Cho đến một lần, Cố Hoài lấy ra một chiếc chìa khóa trên bàn cơm, rất tùy ý : “Sau này đừng chờ ở cửa nữa.”

Tôi sửng sốt thật lâu, mới hiểu hắn có ý gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...