Tôi khoát tay áo với trợ lý, bảo ấy lui ra ngoài. Tôi cùng Cố Hoài dây dưa bảy năm, cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, cũng tốt.
Tôi tắt máy tính, mặc áo khoác vào, với hắn: “Đổi chỗ khác chuyện.”
Chúng tôi lái xe tìm một khách sạn, đặt một phòng riêng.
Không đợi Cố Hoài mở miệng chuyện, tôi đưa thực đơn cho hắn: “Anh gọi món tôi thích ăn, tôi gọi món thích ăn.”
Cố Hoài ngẩn người, sau đó nhận lấy thực đơn, bắt đầu gọi món. Tôi hắn do dự chằm chằm thực đơn, không khỏi khẽ.
Tôi không khó hắn nữa, tùy ý gọi mấy món Cố Hoài thích ăn với nhân viên phục vụ, rồi để ấy ra ngoài.
Trải qua chuyện này, cơn giận của Cố Hoài đã tiêu tan hơn phân nửa. Sắc mặt hắn có chút xấu hổ, vẫn không cam lòng hỏi tôi: “Chính vì , em chọn cậu ta?”
Tôi Cố Hoài, ung dung mở miệng: “Mỗi lần ra ngoài ăn cơm, ấy luôn gọi món tôi thích.”
“Mỗi lần hẹn hò, ấy luôn theo sở thích của tôi.”
“Anh ấy sợ tôi đơn, luôn giới thiệu bè cho tôi quen.”
“Anh ấy nhớ tất cả những sở thích của tôi và chăm sóc tất cả cảm của tôi.”
“Anh ấy biết tôi không thích mùi rượu, lúc xã giao bất đắc dĩ uống quá nhiều, sẽ tự mình chạy đến khách sạn ngủ.”
“Có một lần quên mang chứng minh thư, bảo tôi đi đón, đầu óc không rõ ấy vẫn xin lỗi tôi.”
“Những chuyện này có chuyện nào có thể không?”
Cố Hoài trầm mặc cúi đầu, qua thật lâu, mới một câu: “Xin lỗi.”
Lời xin lỗi này không phải là điều tôi muốn. Không phải bây giờ và không phải trước đây.
Tôi thở dài một hơi: “Cố Hoài, trước đây tôi cũng đối xử với như . Tôi không ngại trả giá nhiều hơn trong chuyện cảm. Nhưng phản ứng của , khiến tôi cảm thấy mình đặc biệt thấp hèn, đặc biệt không chịu nổi.”
Tôi cảm giác trong nước mắt chảy ra trong hốc mắt, vì hít một hơi thật sâu, mới tiếp tục: “Tôi đã từng thật sự rất , tôi thật sự rất ghét chính mình khi ở bên . Tôi hèn mọn đến mức cho mình ghê tởm, vẫn không quản chính mình, lao về phía . Tôi mệt mỏi rồi… Tôi không đợi đến tôi, cũng không muốn lại đối địch với chính mình. Cố Hoài, hắn buông tha cho tôi đi…”
Nói đến đây, nước mắt trong hốc mắt không tự chủ chảy xuống.
Tôi một hơi nhiều như , Cố Hoài chỉ im lặng lắng nghe. Chúng tôi im lặng, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ từ ban ngày, biến thành đêm tối. Chai rượu trước mặt Cố Hoài, vơi từng chút một.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Cố Hoài cũng mở miệng hỏi tôi: “Em có cậu ta không?”
Tôi ra ngoài cửa sổ, từng đôi nhân đi qua, trên mặt tràn đầy nụ hạnh phúc. Bọn họ đều nhau sao?
Có thể.
Tôi lấy lại tinh thần, trả lời Cố Hoài: “Tôi sẽ cố gắng ấy, sau đó quen với chuyện ấy, giống như tôi đã từng quen với việc trước đây .”
Cố Hoài mấp máy miệng, như muốn gì đó. Nhưng cuối cùng lại thở dài, cúi đầu trầm mặc.
Tôi đứng dậy, đẩy cửa rời đi. Lần này, tôi không lại.
22.
Vào ngày cưới, Lâm Tử tham dự với tư cách là phù dâu của tôi. Cô ấy lúc thì thu xếp trang điểm của tôi, lúc thì chạy đi giỡn phù rể, chơi đến quên cả trời đất.
Lời thề hôn lễ, tôi đọc bài thơ của Roy Cliff:
“Em .
Không chỉ vì vẻ ngoài của ,
Mà chỉ vì,
Khi ở bên , em trông như thế nào.
Em hắn.
Không chỉ vì những gì đã cho em,
Mà chỉ vì,
Vì em, những gì có thể .
Em .
Bởi vì có thể gọi ra,
Phần thực sự nhất trong con người em.
Sự ngu ngốc của em, sự yếu đuối của em,
Gần như không tồn tại trong mắt .
Và nơi đẹp nhất trong trái tim em,
Được ánh sáng của chiếu sáng rực rỡ.
Người khác cũng chưa từng phí tâm đi xa như ,
Người khác đều cảm thấy tìm kiếm quá phiền phức,
Không ai phát hiện ra vẻ đẹp của em
Vì chưa có ai từng tới nơi này.”
……
Tôi vừa đọc, Lâm Tử ở một bên khóc đến không kiềm chế , so với Thi Thần còn kích hơn.
Khi hôn lễ kết thúc, tôi đột nhiên cảm thấy, cuộc sống thật sự rất kỳ diệu.
Tôi của bảy năm trước, trong tâm trí đều là Cố Hoài, nhất định không ngờ rằng mình sẽ gả cho người khác.
Ba năm trước, tôi chật vật không chịu nổi rời khỏi Cố Hoài, lại ôm lấy tôn nghiêm tan vỡ của mình, trở về bên cạnh hắn.
Mấy năm nay, tôi không cam lòng, do dự, phân cao thấp với Cố Hoài, rối rắm với chính mình.
Nhưng đi tới hôm nay, tôi cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có.
Tôi không hối hận vì đã hắn. Nhưng sau này, tôi muốn học cách chính mình.
[Ngoại truyện – Cố Hoài]
1.
Tôi có thể cảm nhận sự xa cách của Giản Thư, không thể rõ bắt đầu từ khi nào. Trước đây ấy luôn bảo tôi cái này cái kia, để chứng minh tôi ấy.
Đột nhiên, dường như ấy không cần tôi nữa. Cô ấy không hề đưa ra cầu với tôi, không hề hỏi đến chuyện của tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy rất mất cân bằng.
Tôi không thích loại cảm giác này, cũng thể hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Mối quan hệ của tôi với Giản Thư rất phức tạp. Tôi thậm chí đã từ bỏ chính mình trong thời điểm tồi tệ nhất. Là ấy kéo tôi ra khỏi vũng bùn. Nhưng ấy cũng cho tôi áp lực cực lớn.
Bạn thấy sao?