19.
Đi xuống dưới lầu, Thi Thần lái xe chờ ở ven đường. Tôi có chút nghi hoặc, đi lên hỏi: “Chờ tôi?”
Thi Thần gật gật đầu: “Tôi tới đưa cậu đi .”
Tôi thở dài, muốn từ chối không biết Cố Hoài theo tôi xuống lầu từ lúc nào. Hắn lập tức đi tới, không không rằng, đ.ấ.m thẳng vào mặt Thi Thần. Rồi sau đó phẫn nộ về phía tôi: “Em là vì cậu ta?”
Thi Thần không cam lòng yếu thế, đ.ấ.m lại hắn một : “Anh có tư cách gì chất vấn ấy?”
Cố Hoài bị những lời này của Thi Thần cho mơ hồ. Dường như hắn vừa mới ý thức , tôi thật sự đã chia tay với hắn.
Sự phẫn nộ trong mắt hắn biến thành không cam lòng, kinh ngạc tôi, muốn tôi chứng thực.
Tôi chỉ thấp giọng khuyên hắn: “Cố Hoài, về đi.”
Sau đó tôi mở cửa xe Thi Thần, ngồi lên ghế phụ.
Chờ xe chạy thật xa, trong gương chiếu hậu đã không thấy bóng dáng Cố Hoài đứng sững sờ tại chỗ. Tôi từ từ mở miệng hỏi Thi Thần: “Tại sao cậu lại đến?”
Thi Thần về phía trước, hơi khẩn trương, lại tỏ vẻ bình tĩnh : “Lâm Tử cậu dễ mềm lòng, sẽ không dễ dàng cự tuyệt người khác.”
Tôi nhíu nhíu mày: “Cậu đừng nghe ấy bậy.”
Thi Thần lại tiếp tục : “Tôi cảm thấy ấy đúng. Cậu đối với người cũ rất mềm lòng, tại sao không thể là tôi.”
Tôi muốn với cậu ấy rằng tôi không muốn đối mặt với điều đó ngay lúc này, cho dù đó là người tiền nhiệm hay cậu ấy. Nhưng khi tôi quay đầu, liền thấy vết thương trên mặt cậu ấy, là Cố Hoài vừa mới đánh. Lời từ chối đến bên miệng, biến thành: “Đau không?”
Thi Thần kéo miệng : “Cậu quả nhiên rất dễ mềm lòng.”
Tôi đột nhiên cảm thấy mình bị lừa, vì thế quay đầu, ra ngoài cửa sổ.
Thi Thần chỉ chỉ ngăn tủ trước ghế phụ: “Đau. Chỗ đó có thuốc, giúp tôi bôi một chút đi.”
Tôi tìm thuốc từ trong ngăn tủ, đặt ở bên tay Thi Thần: “Đợi lát nữa tự bôi.”
Bị tôi cự tuyệt, Thi Thần cũng không tức giận, mà khanh khách.
Lâm Tử à, rốt cuộc cậu đã gì với Thi Thần mà khiến cho một người tốt, trở nên không đứng đắn như .
20.
Bắt đầu từ hôm nay, Thi Thần thường xuyên tìm tôi. Cậu ấy muốn tôi đi cùng cậu ấy đến triển lãm thiết kế nội thất. Tôi không muốn đi.
Cậu ấy lúc trước sửa sang lại nhà của tôi, dùng hết tâm tư của cậu ấy, linh cảm của cậu ấy đã cạn kiệt. Tôi nhận tâm tư tốt của người ta, đành phải đáp ứng.
Cũng không quá vài ngày, Thi Thần lại muốn tôi cùng cậu ấy tham gia hội nghị thường niên ngành thiết kế. Tôi cũng từ chối.
Nhưng cậu ấy lại lầm bầm, lúc Lâm Tử đến Nam Thành chơi, cậu ấy xin nghỉ vài ngày. Tôi nợ ân của Thi Thần, lại đành phải đáp ứng của cậu ấy.
Trong cuộc họp thường niên, Thi Thần giành giải thưởng Nhà Thiết kế Xuất sắc Nhất năm.
Trong bộ tuxedo, Thi Thần trông chín chắn và đáng tin cậy hơn bình thường. Cậu ấy nhận thưởng, cảm ơn, mọi người ở đây nhao nhao vỗ tay.
Tôi đột nhiên ý thức , thì ra Thi Thần, người mỗi ngày giúp tôi việc vặt, giỡn chọc , là một nhà thiết kế người ta tôn trọng như thế.
Thi Thần trang trọng nghiêm túc phát biểu cảm ơn xong, bỏ thêm một câu: “Ngoài ra, cảm ơn của tôi, rất vinh hạnh cùng ấy chứng kiến chiếc cúp này.”
Ở bên cạnh tôi, các đồng nghiệp của Thi Thần nhao nhao về phía tôi. Bọn họ không e dè thảo luận: “Chị dâu thật xinh đẹp. Anh Thần đúng là thu hoạch cả sự nghiệp lẫn .”
Tôi cảm thấy mặt hơi nóng, đành phải tránh bọn họ, một mình trốn vào góc.
Từ đó về sau, tôi trở thành “ ” trên danh nghĩa của Thi Thần.
Tôi không rảnh xử lý những lời đồn đãi này, Thi Thần thì chưa bao giờ bác bỏ tin đồn. Cậu ấy thường xuyên “quấy rầy” tôi.
Thi Thần chăm sóc chu đáo cho tôi, thậm chí còn các trẻ trong công ty bình chọn là “ trai nhị thập tứ hiếu”.
Cậu ấy luôn quan tâm đến cảm của tôi, không quá đáng, cũng khiến tôi không thể từ chối. Sau đó, cứ như , tôi thật sự trở thành của Thi Thần.
21.
Trong khoảng thời gian hẹn hò với Thi Thần, Cố Hoài thường xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Hắn bắt đầu công việc kinh doanh mới ở Nam Thành, ký hợp đồng tư vấn với công ty chúng tôi. Hắn cố gắng để tôi phụ trách dự án của hắn, sau khi bị tôi từ chối, cũng không cưỡng cầu nữa.
Thỉnh thoảng hắn đến Nam Thành công tác, chúng tôi sẽ vì công việc mà tán gẫu vài câu. Hắn cũng cố gắng hỏi tôi, cuộc sống có tốt hay không. Tôi không đáp, hắn cũng không hỏi nữa.
Chúng tôi giữ liên lạc lịch sự và xa cách. Cho đến khi tôi chấp nhận lời cầu hôn của Thi Thần. Chuyện này, không liên quan đến Cố Hoài, tôi cũng không muốn cho hắn biết.
Nhưng ngày tôi phát thiệp mời hôn lễ ở công ty, hắn tạm thời tới Nam Thành, còn đột nhiên tới công ty của tôi. Hắn cầm thiệp mời, nổi giận đùng đùng đi tới ngoài cửa phòng việc của tôi, cũng không để ý trợ lý ngăn cản, ra sức đẩy cửa phòng việc của tôi ra.
Bạn thấy sao?