Thi Thần không trả lời, mà tôi đứng sau lưng Lâm Tử, thử hỏi: “Có tiện không?”
Lâm Tử không đợi tôi trả lời, ngăn tầm mắt Thi Thần tôi, nhiệt chào hỏi: “Đương nhiên là tiện rồi. Không giấu gì , chúng tôi vẫn chưa nấu cơm. Nếu thuận tay nấu thêm vài món nữa thì càng tiện hơn.”
Tôi bộ dáng quen thuộc này của Lâm Tử, không ngừng xấu hổ. Thi Thần lại rất thẳng thắn: “Được. Tôi lắp ngăn tủ xong sẽ nấu.”
Tôi mấp máy miệng, muốn khuyên Thi Thần đừng xem lời của Lâm Tử là thật. Lâm Tử lại kéo tôi ra phòng khách, còn không quên dặn dò Thi Thần: “Món nào Giản Thư thích ăn thì tôi cũng thích ăn. Anh xem mà là .”
Vì thế Thi Thần chiếu theo sở thích của tôi, một bàn thức ăn lớn, còn gọi một chai rượu vang đỏ rất đắt tiền.
Trong lúc ăn cơm, Lâm Tử cùng Thi Thần trò chuyện thật vui vẻ, hai người không ngừng trao đổi chuyện xấu thời trung học và đại học của tôi, giống như tôi không tồn tại.
Ăn cớm xong, tôi yên lặng đi rửa chén, Lâm Tử thay tôi chủ nhà, tiễn Thi Thần đi.
Buổi tối, nằm trong chăn, Lâm Tử còn không ngừng khen Thi Thần: “Anh ấy thật sự không tệ, so với Cố Hoài tốt hơn nhiều.”
Chúng tôi giỡn cả ngày, từ đầu đến cuối không nhắc tới Cố Hoài.
Sau khi chia tay, tôi đã xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc của hắn. Tôi không biết trạng gần đây của hắn, cũng không muốn hỏi.
Lâm Tử chủ nhắc với tôi: “Cố Hoài không ở bên Tần Nhiễm. Nghe Tần Nhiễm còn đến công ty Cố Hoài náo loạn một trận, khiến cho rất không thoải mái. Mấy hôm trước, Tần Nhiễm lại ra nước ngoài, chắc là hết hy vọng rồi.”
Nghe xong những tin tức này, tôi “Ừ” một tiếng, không gì khác.
Lâm Tử xoay người lại ôm lấy tôi: “Giản Thư, lần này không quay đầu lại!”
Tôi cũng ôm lấy ấy: “Được, nghe lời cậu.”
17.
Lâm Tử giống như đại gia, ở nhà tôi chỉ tay năm ngón, cơm đến thì há miệng, nghỉ ngơi một tuần.
Trong thời gian này, nếu tôi không rảnh, ấy sẽ lợi dụng danh nghĩa của tôi, sai khiến Thi Thần.
Lúc rời đi, ấy cố ý kéo tôi và Thi Thần chụp ảnh chung với ấy, đăng lên vòng bè, cùng với trạng thái: [Hôn sự này tôi đồng ý.]
Thi Thần còn like cho bài đăng của Lâm Tử.
Tôi để hai người bọn họ tuỳ ý ầm ĩ.
Tiễn Lâm Tử đi, tôi vội vàng trở về công ty việc.
Buổi tối, gần rạng sáng tôi mới tan ca về nhà. Đi tới đầu hành lang, bóng đèn hỏng, trong hành lang tối đen hình như có một người say đang nằm.
Trong tay cầm bình xịt chống sói, tôi chậm rãi mò mẫm đi về phía cửa, chỉ thấy Cố Hoài đang dựa vào cửa nhà tôi ngủ say.
Tôi đẩy hắn và đánh thức hắn dậy. Hắn mở mắt thấy là tôi, một tay kéo tôi vào trong ngực: “Em đã về rồi à?”
Cả người tôi cứng ngắc, thoát khỏi vòng tay hắn: “Sao lại ở đây?”
Giọng của tôi rất lạnh, cuối cùng Cố Hoài cũng tỉnh táo hơn một chút. Hắn chống tay nắm cửa, chậm rãi đứng lên, trong men say: “Anh tới tìm em.”
Hắn vừa , vừa vùi đầu vào gáy tôi: “Giản Thư, rất nhớ em.”
Tư thế này khiến tôi rất không thoải mái. Nhưng sức nặng cả người hắn đều đè lên người tôi.
Ngay khi tôi lùi lại, hắn tôi ngã về phía trước như thể không có xương. Tôi đành phải dìu hắn vào nhà, đặt hắn ở phòng khách.
“Anh rất nhớ em” là câu trước giờ hắn chưa từng . Thay vào đó, lúc hắn uống say, tôi đi đón hắn, hắn thường : “Tôi không về, tôi phải đến công ty.”
Tôi hắn ngủ say trên sô pha phòng khách, cảm thấy vô cùng châm chọc. Trước kia hắn không muốn về nhà, bây giờ lại vội vàng đến tìm tôi.
Cần gì chứ…
18.
Ngày hôm sau tôi tỉnh lại, Cố Hoài đã rời giường. Hắn ra ngoài mua quần áo và bữa sáng, ngồi ở bàn ăn chờ tôi.
“Thật xin lỗi, hôm qua uống nhiều.”
Tôi không trả lời, cũng không đi qua. Chỉ đứng xa xa, hỏi hắn: “Anh tới gì?”
Cố Hoài nhíu nhíu mày, dừng một chút mới : “Đến thăm em.”
Tôi thấy sựa chờ mong trong mắt hắn. Nhưng tôi không đáp lại, mà mang theo giọng điệu xa cách: “Nhìn thấy rồi, có thể đi.”
Tay Cố Hoài siết chặt nắm , lại chậm rãi buông ra: “Giản Thư, dự định triển khai việc kinh doanh mới ở Nam Thành.”
Tôi đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, thờ ơ trả lời: “Ừ.”
Đối với câu trả lời của tôi, hắn không hài lòng: “Em không có gì khác muốn sao?”
Tôi dừng một chút, trả lời: “Chúc thuận lợi.”
Cố Hoài đứng dậy, chậm rãi đi tới phía sau tôi. Ngực hắn gần như dán sát vào lưng tôi, truyền đến làn hơi ấm áp. Giọng hắn trầm thấp: “Giản Thư, chúng ta có thể hợp lại không?”
Thân thể tôi cứng đờ, cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên. Từ trước đến nay hắn kiêu ngạo, mặc dù trước kia Tần Nhiễm như sau khi chia tay, nguyện tự hành hạ mình, cũng tuyệt đối không cầu hợp lại. Mà trong quan hệ của chúng tôi, hắn lại càng kiêu ngạo. Hắn tới tìm tôi hợp lại, đã là buông xuống lòng tự tôn.
Nhưng mà, tôi quá mệt mỏi, đã không còn sức dây dưa với hắn nữa.
Tôi bình phục cảm , quay lại lùi một bước, bình tĩnh với hắn: “Cố Hoài, quên đi.”
Sắc mặt Cố Hoài cũng không tốt, xấu hổ, mất mát, tức giận…
Tôi không rảnh bận tâm. Thu dọn đồ ăn xong, liền chuẩn bị ra ngoài.
Bạn thấy sao?