9.
Tết năm tôi mười bảy tuổi, ba đột nhiên nhắc đến chuyện tôi thi đại học trong bữa cơm.
Ông muốn tôi tham gia kỳ thi đại học vào mùa hè năm đó.
“Các thầy dạy kèm đều con thông minh, ba muốn con thử đi thi một lần.”
Ông lại xoa đầu tôi, mỉm : “Đừng áp lực, thi tốt thì có nhiều lựa chọn hơn, mà thi không tốt, ba sẽ cho con đi du học.”
Tôi hất cái muỗng xuống bát, ra vẻ tiểu thư kiêu kỳ: “Thi thì không sao, con chưa từng đi học, không quen.”
Ba tôi liếc Giang Uế đang ngồi đối diện: “Cho Giang Uế đi học cùng con, nó lớn hơn con một tuổi, chẳng phải là sao?”
Ba tôi đúng là điển hình của kiểu người miệng lòng dao găm.
Giang Uế đã đến nhà tôi tám năm rồi.
Trước mặt người ngoài, ông luôn đàng hoàng gọi Giang Uế là con trai lớn, là tôi.
Nhưng thực tế, trong căn nhà này, Giang Uế gần như không có chút tự do nào, càng đừng đến chuyện đối xử công bằng.
Ba tôi vừa dứt lời, tôi liền lạnh: “Anh ta cái gì cũng không biết, đi học với con kiểu gì?”
“Chuyện đó không cần con lo—”
Ba tôi ông có cách.
Tôi nhíu mày: “Đừng là cho ta đi theo vệ sĩ cho con đấy nhé, mất mặt chết .”
“Không đâu.”
Ba tôi hình như bị tôi chọc .
Ông vừa vỗ lưng tôi trấn an vừa : “Ngoài thi đại học ra, còn có nhiều cách khác để vào trường danh chính ngôn thuận.”
Tôi lập tức không vui: “Vậy là con thi vào đại học, còn Giang Uế chẳng cần gì, chỉ cần theo con là à?”
Tôi tức tối : “Không , Giang Uế cũng phải thi đại học.”
Ba tôi bất đắc dĩ, hạ giọng hỏi: “Nó cái gì cũng không biết, thi đại học kiểu gì?”
“Con không cần biết—”
Tôi ngang ngược : “Con thi thì ta cũng phải thi.”
Chỉ vài câu qua lại giữa tôi và ba đã quyết định luôn tương lai và lựa chọn của Giang Uế.
Từ đầu đến cuối, hắn ngồi ngay đối diện chúng tôi.
Nhưng chúng tôi chưa từng hỏi hắn lấy một câu.
Tôi vô thức ngẩng đầu Giang Uế đối diện.
Vì là Tết, hôm nay tôi ép hắn mặc một chiếc áo len đỏ hiếm khi thấy.
Càng nổi bật làn da trắng xanh của hắn.
Hắn ngồi đối diện tôi, hàng mi rủ xuống bát canh trong tay.
Biểu cảm nhàn nhạt, là kiểu dửng dưng không quan tâm.
Như thể chuyện chúng tôi bàn bạc chẳng liên quan gì đến hắn.
Ánh mắt tôi dừng lại trên người hắn chốc lát.
Hắn lập tức nhận ra, ngẩng đầu tôi chằm chằm.
Đôi mắt đen sâu thẳm kia thực sự rất thu hút.
Tôi vội quay đầu đi chỗ khác.
Hè năm đó, trong phòng thi đại học, chỗ ngồi của Giang Uế ở ngay sau lưng tôi.
Trước khi thi, tôi dọa hắn đủ kiểu.
Nhưng hắn rất bình tĩnh, đồng ý với tôi việc hoán đổi bài thi đại học.
Cuối cùng, tôi đội lên đầu điểm số thủ khoa mà hắn thi ra, bước vào đại học.
Còn hắn thì dùng suất học mà ba tôi bỏ bảy con số mua , vào học khoa quốc tế cùng trường với tôi.
10.
Hệ thống khen tôi tốt.
Nó ——
“Tôi từng dẫn dắt một ký chủ, nhận nhiệm vụ tương tự như .”
“Nhưng ta chẳng gì cả, bắt nạt người thì không nỡ, thi hộ thì bảo trái với lương tâm, tôi bảo ta tát người một cái mà cũng không ra tay nổi.”
Tôi hỏi hệ thống: “Vậy về sau ta sao rồi?”
Giọng hệ thống lạnh như băng, nó : “Về sau, ta chết rồi.”
Khi nghe câu đó, tôi đã đang trong lớp học ở đại học.
Tôi lạnh lùng gửi cho Giang Uế một tin nhắn, bảo hắn đến nghe tiết chuyên ngành thay tôi.
Giang Uế đúng là đến rất đúng giờ.
Toàn thân mặc đồ đen, hắn bước vào từ cửa sau giảng đường, dù cực kỳ kín đáo vẫn khiến xung quanh xôn xao.
Tôi lười biếng ngồi yên tại chỗ, nheo mắt dáng vẻ thu hút của Giang Uế.
Tôi bóp cằm hắn, bắt hắn quay đầu về hàng ghế đầu: “Cô kia cậu mấy lần rồi đấy.”
Tôi nhạt hỏi hắn: “Không đi chào hỏi người ta à?”
Giang Uế chẳng liếc ra phía trước lấy một lần.
Chỉ hơi đảo mắt, vẫn chằm chằm vào tôi ở khoảng cách gần.
Đồng tử hắn là màu đen trong veo.
Mi hơi dài, cụp xuống, che đi ánh .
Hắn quý chữ như vàng, cuối cùng chỉ một tiếng: “Không.”
11.
Trong lớp học, ông giáo sư tóc bạc đang thao thao bất tuyệt giảng về thương mại tài chính.
Tôi nghe đến mức buồn ngủ díu mắt.
Nghiêng đầu một cái liền dựa lên người Giang Uế bên cạnh.
Tận dụng Giang Uế nhiều năm, dùng hắn gối ôm hình người, tôi đã quá thành thạo.
Hắn từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn, ít nhất là vẻ ngoài ngoan ngoãn.
Rất hiếm khi từ chối tôi trong những việc như thế này.
Nên tôi tựa đầu một cách hết sức tự nhiên, Giang Uế cũng chẳng phản kháng lấy một chút.
Nhưng tôi quên mất, đây là giảng đường có gần ba trăm sinh viên.
Tôi rúc đầu vào vai Giang Uế, nhắm mắt lại thật sự ngủ mất.
Vì , tôi không thấy ngồi hàng trước từng thích Giang Uế quay đầu lại, kinh ngạc rồi thất vọng chúng tôi.
Tôi cũng không thấy, Giang Uế khẽ nâng mí mắt.
Chỉ bằng ánh mắt lạnh lẽo, hắn đã khiến đám nam nữ đang tò mò về chúng tôi lập tức tránh đi.
12.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, hệ thống đúng giờ đánh thức tôi dậy.
Tôi xoa xoa cổ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Tay đẩy một cái, để lại hết đống đồ trên bàn cho Giang Uế dọn.
Tôi ngẩng đầu về phía cánh cửa sau lớp, nơi có một nam sinh ăn mặc cực kỳ thời thượng đang đứng chờ, rồi với Giang Uế:
“Tối nay đừng theo tôi nữa, cút đi.”
Giang Uế vừa gập sách lại thì ngẩng đầu lên theo phản xạ, ánh mắt men theo tầm của tôi về phía cửa sau.
Tôi nhẹ nhõm sải bước định đi về phía đó.
Không ngờ lại bị ai đó bất ngờ kéo cánh tay từ phía sau.
“Cô định đi đâu?” Giang Uế nắm lấy cổ tay tôi hỏi.
Đây là lần đầu tiên Giang Uế chủ hỏi tôi.
Tôi sững người, quay đầu hắn.
Hệ thống nhắc nhở: “Chú ý biểu cảm.”
Tôi mím môi, lập tức nhíu mày, thay bằng vẻ mặt bực bội.
Tôi nhấc tay muốn rút tay lại.
Nhưng phát hiện dù Giang Uế không dùng nhiều sức, tôi vẫn không thể rút ra nổi.
“Giang Uế,” tôi lạnh giọng gọi tên hắn, “buông tay ra.”
Hiếm thấy hắn cố chấp đến , tôi chằm chằm, lại hỏi: “Tôi hỏi đi đâu.”
Khi chúng tôi chuyện, cậu nam sinh đứng ngoài cửa đã bước vào.
Sau lưng hắn là vài tên cũng ăn mặc kiểu cách giống hệt.
Toàn là đám công tử ăn chơi vô kỷ luật.
Kẻ đi đầu tên là Tần Dược.
Là nhân vật trong nguyên tác gọi là “ác nam” – sánh ngang danh tiếng “ác nữ” của tôi.
Cũng là một trong những kẻ bắt nạt Giang Uế dã man nhất, và sau này bị Giang Uế trả thù thê thảm nhất.
Vừa bước vào lớp, thấy tôi và Giang Uế giằng co, hắn lập tức giơ chân đá thẳng vào người Giang Uế.
“Mẹ kiếp, mày đang cái gì đấy?”
Trước khi cú đá của hắn giáng xuống người Giang Uế, tôi đã nâng cánh tay còn rảnh lên, đập mạnh lên vai Giang Uế.
Tôi cố dùng sức, đẩy hắn lệch khỏi vị trí cũ.
15.
“Đừng đánh tay cậu ta.” Tôi bỗng lên tiếng, với mấy người trước mặt, “Tay cậu ta mà gãy thì ai bài tập cho tôi?”
Tên con trai kia lại định đá vào chân Giang Uế.
Tôi khoanh tay, bĩu môi “chậc” một tiếng: “Mấy người bị thiểu năng à? Đánh què cậu ta rồi, ai chạy việc vặt cho tôi hằng ngày?”
Tôi cố ý ngẩng đầu trước mặt bọn họ, liếc camera ở góc tường trong lớp học.
Rồi : “Đừng có phiền phức cho ba tôi.”
Vừa dứt lời, tôi lập tức ra vẻ tức giận rồi quay người bước đi.
Tần Dược vội vã chạy theo: “Minh Châu, Minh Châu, đừng giận mà.”
Tới tận dưới tòa giảng đường, tôi mới chịu dừng bước.
Tần Dược toe toét, ân cần định nắm tay tôi: “Đừng giận nữa, để tôi bảo bọn họ dừng lại là chứ gì.”
Tôi giơ tay né tránh tác của hắn: “Cậu việc không dùng đầu óc à?”
Tôi dùng đầu ngón tay chọc vào trán hắn: “Ở trong lớp học mà cũng định ngang nhiên đánh người sao?”
Tần Dược lại định nắm lấy tay tôi.
Nhưng tôi một lần nữa nhẹ nhàng né tránh.
Hắn liên tục miệng nhận sai.
Thừa lúc tôi sơ ý, cuối cùng cũng nắm chặt ngón tay tôi.
Hơi thở và nhiệt độ của một người con trai xa lạ ập đến.
Tôi nuốt nước bọt, cố kiềm chế cảm giác khó chịu.
Nhưng Tần Dược vẫn chưa biết đủ.
Hắn còn cúi người định hôn lên má tôi.
Tôi nghiêng mặt né tránh.
Nhưng vừa xoay đầu đi, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Tôi va vào ngực một người con trai.
Hương vị quen thuộc tràn ngập.
Cổ tay còn lại của tôi đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt.
Là Giang Uế.
Hắn kéo mạnh tôi lại, kéo thẳng vào lòng mình.
Không để Tần Dược có cơ hội chạm vào tôi thêm một lần nào nữa.
16.
Hành của Giang Uế hoàn toàn chọc giận Tần Dược.
Tần Dược nổi điên.
Hắn dẫn người chặn Giang Uế ở con hẻm sau trường, nơi hiếm ai lui tới.
Trong đêm mưa, tôi cầm ô đứng ở đầu hẻm.
Nghe thấy tiếng nắm nện vào thân thể Giang Uế, đau đến buốt răng.
Hệ thống bắt tôi đứng yên, không cho tôi bước tới.
Nó : “Đây là chuyện nam chính bắt buộc phải trải qua.”
Nó ——
“Trước đây ra tay che chở cho hắn, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến trình cốt truyện, tôi có thể mắt nhắm mắt mở.
“Nhưng lần này, không can thiệp.”
Thì ra hệ thống đều biết.
Bạn thấy sao?