Yêu Em Điên Cuồng – Chương 1

Chương 1-3.1

Đối tượng kết hôn của tôi là một kẻ lạnh lùng, cấm dục… Thế , khi tôi vô đẩy cửa phòng ngủ, lại phát hiện…

“Đứng ngây ra đó gì? Muốn giúp à?” 

Người đàn ông dựa người vào đầu giường, ánh mắt trêu . Vì “bị câm”, tôi chỉ có thể vội vàng dùng ngôn ngữ ký hiệu: “Xin lỗi, em quên gõ cửa.”

Giây tiếp theo, tôi đã bị người ta ôm ngang hông, đè xuống giường.

“Hiểu rồi, em giúp đi.”

Cái gì? 

Không phải! 

Anh hiểu cái gì mà hiểu? 

(Chanh: Khi nam9 say, nũng nịu, say đắm thì sẽ xưng -em, còn khi tỉnh táo dùng tôi-em nhé ạ) 

1

“Xin lỗi, phiền rồi!” 

Tôi dùng ngôn ngữ ký hiệu để xin lỗi, sau đó tiếp nhận Mục Vân Tiêu từ tay tài xế. Thân hình cao lớn của áp sát vào người tôi, khiến tôi loạng choạng suýt ngã. Eo tôi bỗng bị người ta ôm lấy. Cùng lúc đó, hơi thở nóng bỏng phảng phất mùi rượu nồng nặc phả vào má tôi:

“Vợ à, khó chịu.”

Giọng khàn khàn trầm thấp khiến tim tôi thắt lại. Kể từ khi kết hôn đến nay, chúng tôi vẫn luôn như nước sông không phạm nước giếng. Hơn nữa, tôi lại là một người câm, không thể chuyện.

Không thể chuyện thì thôi đi, Mục Vân Tiêu còn luôn ăn mặc như một tinh chốn công sở, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách. Ai mà ngờ ta say rượu lại biến thành bộ dạng này chứ?

Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã bị ta ấn vào cửa hôn ngấu nghiến. Môi lưỡi bị chặn cứng, trong hơi thở toàn là mùi hương của Mục Vân Tiêu. 

Tôi thở hổn hển, khóe mắt trào ra giọt lệ. 

Không ngờ Mục Vân Tiêu nghe thấy tiếng nức nở của tôi, bàn tay đang siết chặt eo tôi lại càng thêm dùng sức.

Mục Vân Tiêu này, chỉ giỏi nhân lúc say rượu mà giở trò lưu manh!

Tôi đưa tay đẩy ta ra, rất vất vả mới thoát , sau đó dìu ta vào nhà. Ai ngờ vừa vào cửa, ta đã ngã vật xuống sofa, không dậy nổi.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, không biết sao.

Ngủ ở đây lỡ cảm lạnh thì sao? 

Nghĩ , tôi liền giơ tay cho ta một cái bạt tai. Rất nhẹ, giống như đang gãi ngứa. 

Mục Vân Tiêu run run lông mi, dụi đầu vào lòng bàn tay tôi như cảm thấy rất thoải mái: “Vợ ơi, thêm nữa…”

Tôi run rẩy. Không phải chứ, ta biến thái à?!

Thế là tôi hít sâu một hơi, giáng một cái bạt tai giòn giã lên mặt ta. 

Trong phòng khách yên tĩnh, “Chát!” một tiếng vang lên.

Mục Vân Tiêu bỗng chốc mở mắt. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không khí dường như đông cứng lại. Ánh mắt ta đen láy, lạnh lùng, mang theo cảm mà tôi không tài nào hiểu nổi. 

Haha, thật ngại quá! 

Tôi vội vàng dùng ngôn ngữ ký hiệu: “Lên lầu ngủ đi, ở đây lạnh.”

Mục Vân Tiêu chớp chớp mắt, tôi một lúc. 

Bị ta chằm chằm như , tôi cảm thấy rất không thoải mái. Định đứng dậy đi lên lầu, ai ngờ cổ tay đã bị người ta giữ chặt. Trong chớp mắt xoay chuyển, tôi đã ngã vào lòng ta. 

Lưng tôi đập mạnh vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của ta. Đầu người đàn ông thoải mái đặt trên hõm cổ tôi, cọ cọ nhẹ nhàng. Tôi bị cọ đến run cả người, lại bị người ta ôm chặt hơn. 

“Ngủ đi, vợ à.”

Tôi cựa quậy, người này sức lực quá lớn, căn bản không thoát ra . Thế là tôi đành nhắm mắt ngủ thiếp đi. Không biết có phải vì người ta ôm hay không mà đêm đó tôi ngủ rất ngon. 

2

Sáng hôm sau, lúc mở mắt ra, tôi thấy mình đã nằm trên giường. Có tiếng gõ cửa phòng ngủ, tôi đứng dậy đi mở cửa, vừa hay đụng phải Mục Vân Tiêu đã ăn mặc chỉnh tề. 

“Cơm ở trên bàn.” 

Giọng người đàn ông lạnh nhạt, dung mạo tuấn, lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Cả người toát ra khí thế “Người lạ chớ lại gần, người quen càng phải cút xa”, hoàn toàn không ra bộ dạng kỳ quái của tối qua.

Tôi ngẩn người. Sau đó ngoan ngoãn gật đầu. 

Bỗng nhiên, ánh mắt Mục Vân Tiêu di chuyển xuống dưới: “Môi em bị sao ?”

“Ầm!” một tiếng, mặt tôi nóng bừng. 

Kẻ tội thì chẳng hay biết gì, còn đường hoàng hỏi han! 

Tôi liền đưa tay ra, trước mặt ta, “Rầm!” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Kết quả, buổi tối, tài xế lại gọi điện thoại, ông chồng kết hôn lắm chuyện kia lại say bí tỉ rồi! 

Tôi tiếp tục xuống lầu xin lỗi, rồi dìu ta về nhà. 

3

Hôm nay ta lại rất ngoan ngoãn, không có hôn hít lung tung. Tôi dìu ta vào phòng ngủ, sau đó đi ra ngoài định pha cho ta một ly trà giải rượu. 

Lúc quay lại, cửa phòng ngủ hé mở, tôi không suy nghĩ nhiều, đưa tay đẩy ra. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt nữa hét lên. 

Áo khoác vest của Mục Vân Tiêu đã rơi trên mặt đất, áo sơ mi trắng cởi hở một nửa, để lộ lồng n.g.ự.c trắng nõn, rắn chắc. Dây lưng đã bị cởi ra. 

Nhìn đến đây, đầu óc tôi “Ong” một tiếng, m.á.u dồn lên não. 

Đầu óc trống rỗng. 

Mục Vân Tiêu dường như nhận ra có người, lười biếng liếc mắt về phía tôi. 

Ánh mắt đỏ ngầu, mang theo dục vọng nồng đậm:

“Đứng ngây ra đó gì? Muốn giúp à?” 

Giọng trầm thấp, khàn đặc. 

Tôi bỗng bừng tỉnh. Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi nhắm mắt lại, dùng ngôn ngữ ký hiệu: “Xin lỗi, em quên gõ cửa rồi!” 

Nói xong liền xoay người bỏ chạy, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Rầm!” rất lớn.

Tôi dừng bước.

ta ngã xuống đất sao?

Chưa kịp quay đầu lại, tôi đã bị người ta ôm chặt. Hai tay siết chặt lấy eo tôi. Giọng đầy mê hoặc vang lên bên tai: “Hiểu rồi, em giúp đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...