Năm ấy tôi điên cuồng nhất, gọi một nhóm để chuốc say kẻ thù không đội trời chung.
Sau đó “ăn sạch sẽ” ta rồi bỏ chạy.
Vài năm sau, ta trở thành một tổng giám đốc nhỏ có tiếng.
Tôi đến công ty ta phỏng vấn xin việc, cờ gặp nhau trong thang máy.
Anh ta vẫn như xưa, miệng lưỡi cay độc.
“Ồ, định đến dưới tay tôi kiếm cơm sống à?”
Tôi cúi mắt xuống.
“Đúng , phải nuôi con, cần việc kiếm tiền.”
Anh ta đột ngột nắm chặt cổ tay tôi, mặt trở nên lạnh lùng.
“Con của ai?”
1
Tôi hất tay ta ra, cũng lạnh lùng trả lời.
“Không phải của .
“Anh gì mà gấp?”
Trình Vọng thả tay ra, hít một hơi thật sâu.
“Hồi đó em đi là đi, không để lại chút tin tức nào.
“Bây giờ gặp lại, em lại mang theo một đứa con trở về.”
Tôi liếc sang trợ lý bên cạnh ta.
Người đó dựng tai lên như vừa nghe một câu chuyện trời.
Tôi nuốt lời tranh cãi định bật ra khỏi miệng.
Tốt bụng nhắc nhở một câu.
“Tổng giám đốc Trình, đây là trong công ty.
“Tôi chỉ là một người đến phỏng vấn, không còn là học cùng vài năm trước nữa.”
Hình như ta nhận ra điều gì đó.
Ánh mắt quét sang trợ lý phía sau.
Người đó co lại một chút, ngoan ngoãn hơn hẳn.
Thang máy đến tầng tôi cần phỏng vấn.
Tôi vừa định bước ra thì bị ta chặn lại.
Giây tiếp theo, tôi trơ mắt ta đá trợ lý ra ngoài.
“Nói với họ, tuyển thẳng Tống Nam Kiều.”
Cửa thang máy đóng lại, tôi bối rối siết chặt hồ sơ trong tay.
Bắt đầu hối hận vì trước đó đã khoe khoang với người duy nhất biết cha của con tôi là ai.
“Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
“Trình Vọng sẽ không phát hiện ra đâu.”
Trình Vọng cứ chằm chằm vào tôi, khiến tôi thấy chột dạ.
“Tổng giám đốc Trình, ánh mắt của thế này, ai không biết còn tưởng chúng ta trước kia không phải kẻ thù không đội trời chung.
“Mà là cặp đôi chia tay sau khi tốt nghiệp ấy chứ.”
Tưởng sẽ bị ta châm chọc, không ngờ Trình Vọng vẫn thẳng vào tôi.
Đến khi thang máy đến tầng ta.
Anh ta nắm cổ tay tôi, kéo tôi ra ngoài.
Đóng cửa văn phòng lại.
Anh ta giật lấy hồ sơ của tôi vứt sang một bên, nới lỏng cà vạt.
Tôi đứng đó, không dám nhúc nhích.
Nhìn ta cởi áo vest, chống tay lên hông, chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy vòng eo đẹp đẽ của ta.
Không kiểm soát , tôi nghĩ đến đêm hôm ấy.
Anh ta nằm trên giường, mắt bịt kín, không biết tôi là ai, chỉ để mặc tôi nghịch ngợm khắp nơi.
Khi đó, tôi ôm lấy eo ta, một mình vật lộn suốt cả đêm.
Đến khi bỏ chạy, tôi mới tìm người tháo bịt mắt và còng tay của ta ra.
Nghe tôi , hôm đó ta chằm chằm vào vết đỏ trên cổ tay mình rất lâu.
Ký ức trở về, tôi Trình Vọng sau bao năm không gặp, giọng mềm mại hơn vài phần.
“Tổng giám đốc Trình, nếu không muốn tôi việc ở đây…”
“Tôi đi là chứ gì.”
Lời vừa dứt, ta đột nhiên quay người lại.
Mắt ta đỏ lên: “Con là của ai?
“Nói tôi biết, tôi sẽ tìm người xử hắn.”
2
Tôi không hiểu ý định của ta.
Cũng chẳng định ra sự thật.
Thế nên bắt đầu bịa chuyện.
“Hồi đó sâu đậm, thế nên có con bé.
“Sau đó chia tay trong hòa bình, tôi không nỡ bỏ, nên để con bé lại.”
Không biết câu nào đã chạm đến dây thần kinh của ta.
Anh ta quay người, ngồi xuống ghế sofa.
Một lát sau, ta khẽ thở dài.
“Em đi đi, chờ thông báo rồi hãy đến .”
Tôi cảm ơn, rời khỏi văn phòng ta.
Vừa rời khỏi công ty, tôi chạy thẳng đến nhà .
Đẩy cửa vào đã nghe thấy Cố Ninh hỏi.
“Sao rồi? Thuận lợi không?”
Tôi quăng túi sang một bên, tựa vào ghế sofa, lòng vẫn còn bồn chồn.
“Hình như ta thay đổi rồi.
“Hôm nay không cãi nhau với tôi lần nào.”
Cố Ninh mang ra một ly nước chanh, ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Ai mà chẳng thay đổi, ta thì không.
“Hồi đó tôi đã ta thích cậu, cậu không tin.”
Tôi nhẹ: “Bây giờ tôi cũng không tin.”
Dù sao thì, hồi đó tôi với Trình Vọng nổi tiếng là đối đầu không đội trời chung.
Đến cả trong giờ học, chỉ cần bất đồng quan điểm là cũng có thể đấu khẩu ngay.
Mỗi lần có trận bóng rổ, tôi đều cổ vũ cho đội đối thủ.
Còn ta, trong các cuộc bình chọn hoa khôi khoa, chưa bao giờ bầu cho tôi.
Thậm chí còn chế nhạo tôi.
“Vẻ ngoài đẹp như tiên tâm địa thì như rắn độc.”
Tôi đáp trả không chút nể nang.
“Người như , liếm môi mình một cái cũng có thể tự mình trúng độc chết.”
Tôi nhận ra mình thích ta là vào trận bóng rổ của trường lần đó.
Có người đưa thư cho ta, ta nhận.
Bình thường tôi luôn tham gia tiệc mừng của đội bóng rổ.
Nhưng hôm đó, tôi chỉ một tiếng với đội trưởng rồi về trước.
Đi lòng vòng quanh trường rất lâu mới nhận ra, có lẽ tôi thích ta.
Vì giữa chừng, Cố Ninh nhắn tin cho tôi.
Nói rằng Trình Vọng không nhận lời tỏ , chỉ vì không muốn kia bẽ mặt nên mới nhận thư .
Ngay lập tức tâm trạng tôi trở nên tốt hơn.
Sau đó là tốt nghiệp, mọi người mỗi người một nơi.
Tình cảm tôi giấu kín cuối cùng cũng không thể kiềm chế trong buổi họp lớp một năm sau.
Tìm đủ mọi lý do tổ chức bè chuốc say ta.
Rồi “xử lý” ta xong, tôi bỏ chạy.
Tâm Tâm là một sự bất ngờ cũng là món quà.
Ký ức dần tan biến, Tâm Tâm dụi mắt, bước từ phòng ngủ nhỏ ra.
“Mẹ, mẹ về rồi.”
Cố Ninh nhanh chóng chạy tới bế con bé lên.
“Nhóc con, đói không? Dì nấu gì đó cho con ăn nhé.”
Tâm Tâm ôm cổ Cố Ninh, hôn một cái rõ kêu.
“Dì, con muốn ăn trứng hấp.”
Vừa dứt lời, Cố Ninh đã đặt con bé vào tay tôi rồi chui tọt vào bếp.
Tôi bế con bé, chơi ghép hình với nó.
Chưa bao lâu, điện thoại tôi bất ngờ nhận tin nhắn.
[Tống Nam Kiều, chúng ta kết hôn đi. Con cần một người cha.]
Không cần lưu tên, tôi cũng biết đó là Trình Vọng.
Đang sững người, điện thoại chợt đổ chuông.
Còn đang do dự xem có nên nghe không, Tâm Tâm đã bấm nút nhận.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Trình Vọng:
“Tống Nam Kiều.”
Tôi vừa định một câu “Anh có gì thì nhanh đi,” sực nhớ ta giờ là sếp trực tiếp của tôi.
Thế là đè nén cơn , giọng mềm mại hơn.
“Tổng giám đốc Trình, có chuyện gì sao?”
Người vốn định mắng tôi hai câu cũng nghẹn lời.
Hít sâu một hơi.
“Kết hôn à?”
3
Tôi cố nhịn, cuối cùng không chịu nổi.
“Anh bị bệnh à, Trình Vọng?
“Tôi chưa từng thấy ai lại hăm hở bố của con người khác như thế.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dồn dập, rồi giọng ta nghiến răng nghiến lợi.
“Mai đi .”
Nói xong, ta cúp máy.
Cố Ninh bưng chén trứng hấp ra, gọi Tâm Tâm ngồi vào bàn ăn.
Sau đó, đến gần tôi.
“Nam Kiều, đây là cơ hội ‘mẹ dựa con mà phất’ đấy.
“Anh ta chắc chắn thích cậu. Nếu không thì gì chịu bố của con người khác?”
Tim tôi khẽ rung , vẫn không thể tin người từng đối đầu tôi lại thích tôi đến mức này.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức lắc đầu.
“Anh ta bị thần kinh rồi.”
Cố Ninh bĩu môi.
“Sao ta không bị thần kinh vì tôi chứ?”
Tâm trạng rối bời, tôi đứng dậy: “Cậu trông Tâm Tâm giúp tôi nhé. Tôi đi sắp xếp đồ, mai đi rồi.”
Cố Ninh phẩy tay.
“Đi đi.”
Tôi về phòng, mở cửa tủ quần áo, bên trong toàn là đồ thể thao xếp ngay ngắn.
Tôi gãi đầu, hơi khó xử.
Vì tiện chăm con, tôi đã lâu không mua quần áo công sở hay váy vóc gì cả.
Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc hộp dưới đáy tủ, sững người, rồi ôm nó ra.
Mở nắp hộp, bên trong là bộ vest kaki xếp ngay ngắn.
Đó là món quà Trình Vọng tặng tôi ngày tốt nghiệp.
Khi đó, ta miệng thì độc lòng lại tốt.
“Người đẹp vì lụa, ngựa hay nhờ yên.
“Anh tặng em, chúc sớm kiếm việc.”
Hiếm khi tôi không cãi lại ta, vì đúng là nhận đồ của người khác thì khó mà mạnh miệng.
Tôi nhận lấy, ánh mắt lảng đi.
“Ừ, cảm ơn.”
Về đến nhà, tôi cất ngay vào tủ.
Quà của người mình thích, sao nỡ mặc?
Giờ đã mấy năm trôi qua, tôi sinh con, hông đã rộng hơn, không biết còn mặc vừa không.
Tôi lấy bộ đồ ra thử, không ngờ lại vừa khít.
Tôi mỉm , rồi lại thu hồi nụ đó.
Điều này nghĩa là, lúc nhận quà ban đầu, bộ đồ đó vốn không vừa.
Đúng là đáng chết, tôi còn cảm bao lâu nay.
Khi tôi đang soi gương tự mãn, Cố Ninh đẩy cửa bước vào.
“Ơ, chẳng phải cái này là ta tặng sao?”
Tôi vội thay lại bộ đồ ngủ.
“Tôi chỉ thử thôi.”
Đang định cất lại vào tủ, Cố Ninh giơ tay chặn tôi.
“Mai mặc bộ này đi.
“Ngày đầu đi , trông phải chỉn chu một chút.”
Tôi ngập ngừng, hiếm khi dùng đến não.
“Anh ta có nghĩ tôi cố không?”
Cố Ninh kinh ngạc: “Cậu chỉ là một nhân viên nhỏ, gì có cơ hội gặp sếp?”
Tôi nghĩ một lát, đúng là .
Sếp có thang máy riêng, gì có cơ hội mà gặp chứ?
Bạn thấy sao?