Buổi phát sóng trực tiếp vẫn chưa dừng lại, thang máy không bị hỏng, cũng không cần lên sân thượng.
Chủ đề thực sự của tập này là, thang máy mất kiểm soát.
Mấy cặp đôi khác bị mắc kẹt trong thang máy, trên người không có điện thoại, đều đang chờ thang máy sửa chữa một cách buồn chán.
Chỉ có chúng tôi, đang nghiêm túc tỏ .
Chương trình kết thúc mỹ mãn.
22
Sau khi chương trình kết thúc, chúng tôi – những khách mời đã chiếm trọn bảng hot search.
Sự thật về việc Cố Trạm bắt nạt học đường sáng tỏ.
Thông tin của lão già quấy rối nữ sinh bị đào lên, rất nhiều nhớ lại, rằng mình đã từng bị quấy rối trên xe buýt tuyến 05 ở thành phố A.
Tên nam sinh bị Cố Trạm đánh gãy xương sườn, sau khi trưởng thành, do tham gia lừa đảo với số tiền lớn, đã vào tù.
Cô năm đó không dám đứng lên, đã đăng bài chia sẻ tâm sự của mình, cảm ơn tôi và Cố Trạm.
Ngoài ra, trợ lý của Lâm Vân Vân đã công khai một đoạn video, tố cáo Lâm Vân Vân hai mặt:
Lâm Vân Vân nằm trên ghế tựa ở phòng trang điểm, bảo nữ trợ lý giúp ta mang tất.
Khoảnh khắc nữ trợ lý ngồi xuống nâng chân ta lên, ta đã đá vào tay nữ trợ lý: “Lạnh c.h.ế.t tôi rồi!”
Sau đó, ta thò chân vào cổ áo trợ lý để sưởi ấm, như một con quỷ.
Hoàn toàn khác với hình ảnh bông hoa trắng nhỏ bé thuần khiết, lương thiện trước ống kính.
Video vừa ra, Lâm Vân Vân lập tức viết thư xin lỗi bằng tay, lại bị cư dân mạng phát hiện lỗi chính tả, bị chế giễu là “sống 2 mặt”.
Cô ta chỉ có thể tạm lánh mặt một thời gian, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện trước công chúng nữa.
Tống Tư Minh còn thảm hơn.
Anh ta bị phanh phui việc mua dâm ở Đông Nam Á, hơn nữa lại là mua dâm nam.
Anh ta căn bản không thích phụ nữ, sợ bị người khác phát hiện, nên hết lần này đến lần khác thể hiện “khí chất nam tính” của mình.
Những người từng “chèo thuyền” Minh – Vân, đều cảm thấy như ăn phải ruồi.
Vụ việc vi phạm pháp luật này vừa nổ ra, Tống Tư Minh lập tức bị phong sát.
Cư dân mạng cảm thán, nếu tin tức này mà bị phanh phui sớm hơn một hai ngày, thì “Hiệu Ứng Cầu Treo” cũng chẳng thể phát sóng suôn sẻ đến tập cuối.
Tối hôm trước ngày bay đến Tam Á quay quảng cáo cho thương hiệu quốc tế, tôi hưng phấn đến mức không ngủ , mở điện thoại ra.
Trong điện thoại là tin nhắn Triệu gửi đến, gần đây tôi gặp toàn chuyện tốt, khiến ta rất rảnh rỗi.
Anh ta gửi một sticker Quan Âm Bồ Tát trong Tây Du Ký:
[Em đoán xem tại sao sau bao nhiêu năm, hai đứa vẫn có thể đến với nhau?]
Tôi rất phối hợp: [Tại sao ạ?]
Anh họ Triệu lại gửi một sticker Phật Tổ giả vờ cao thâm:
[Vì dẫn em đi xin bùa nhân duyên!
[Em có biết đã bao nhiêu lời tốt đẹp cho hai đứa trước mặt Bồ Tát không?
[Hai đứa vốn không có duyên, đều nhờ cái miệng ngọt của đấy.]
Tôi muốn trả lời ta, rõ ràng chúng ta đi chùa Thiếu Lâm mà.
Nhưng nghĩ lại thôi bỏ đi.
Xong việc với họ Triệu, tôi vào lướt siêu thoại Kinh – Trạm.
Mấy ngày nay, các Kinh – Trạm-er ăn mừng như ăn Tết.
Có một fan đã tổng hợp ảnh của tôi và Cố Trạm trong mỗi tập của “Hiệu Ứng Cầu Treo”.
Kèm theo dòng thích:
Họ ôm nhau trong nhà ma, hôn nhau trong bể bóng, tỏ trong thang máy tối tăm.
Tình của tuổi trẻ, không sợ lời đồn, vượt qua núi non trùng điệp.
Cho đến hôm nay, ấy cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính ôm ấy vào lòng.
Tôi vừa định like thì Cố Trạm xoay người ôm tôi vào lòng, tắt điện thoại của tôi.
Anh hôn lên tai tôi, vì vừa ngủ dậy nên giọng hơi mơ màng:
“Ngủ đi, mai phải bay đến Tam Á quay phim rồi.”
Tôi vùng vẫy: “Em không buồn ngủ.”
Anh kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n tôi, ôm tôi chặt hơn: “Thật không? Vậy chút gì đó nhé.”
Tôi lập tức chui vào trong chăn: “Buồn ngủ rồi buồn ngủ rồi.”
23
Nửa năm sau khi ở bên nhau, cuối cùng tôi cũng đồng ý gặp bố mẹ Cố Trạm.
Cố Trạm đến nhà đón tôi, cùng nhau đến ăn trưa.
Tôi vào phòng thay đồ, nghĩ lần đầu gặp bố mẹ , phải ăn mặc chỉnh tề một chút.
Cố Trạm đi theo vào.
“Em thay đồ, vào đây gì?”
Anh , chằm chằm tôi: “Xem em thay đồ.”
Tên này mặt dày quá, tôi không lay chuyển , đành phải quay lưng lại thay đồ.
Đột nhiên, từ phía sau tiến đến, lòng bàn tay áp vào mu bàn tay tôi, ấn cả hai tay tôi lên tường.
Tôi không cử , trong tư thế xấu hổ này, tôi cảm nhận , cúi đầu xuống phía sau tôi.
Hơi thở nóng hổi, gấp gáp phả vào lưng tôi.
Anh khàn giọng thì thầm:
“Bảo bối, trong nhà ma, đầu toàn nghĩ đến chuyện này.”
“Biến thái.” Tôi mắng .
Anh run rẩy, áp sát vào tôi:
“Còn có biến thái hơn nữa, em muốn nghe không?”
…
Tại tên nào đó quá khốn nạn, cuối cùng tôi toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Quần áo thay xong cũng không mặc , lại phải đi tắm.
Lúc tắm lại giở trò, thu dọn xong xuôi, trời cũng sắp tối rồi.
Tóm lại là hoàn toàn lỡ mất giờ hẹn.
Cố Trạm lười biếng dựa vào sô pha, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Bất kể bố mẹ ở đầu dây bên kia mắng gì, đều đúng rồi.
Cuối cùng dì ấy : “Chiều nay con bị đập đầu vào đâu à?
“Con không ăn cơm không sao, không thể để Kinh Kinh bị đói.”
Anh : “Đương nhiên rồi ạ.”
Dì ấy: “Thật sự bị đập đầu rồi à? Đợi ăn cơm với Kinh Kinh xong, con tự bắt xe đến bệnh viện khám nhé.”
Anh cúp điện thoại, thấy tôi đi tới, mỉm ôm tôi vào lòng.
Bên ngoài khung cửa sổ sát đất, màn đêm dần buông xuống, những áng mây ngũ sắc rực rỡ như lửa cháy hừng hực trên bầu trời.
-Hết-
Bạn thấy sao?