Ngay lúc hệ giá trị của ta sụp đổ, chưa đầy mấy ngày sau, cảnh sát đã tìm đến, rằng sau khi điều tra camera giám sát, ta xem là hành nghĩa hiệp, còn trao tặng huân chương.
Anh ta lại một lần nữa trở thành con cưng của trời, sự mến và khen ngợi của thầy , bè dành cho ta chỉ có tăng chứ không giảm.
Thật mỉa mai.
21
Câu chuyện của Cố Trạm kể, dần dần trùng khớp với ký ức của tôi.
Thời cấp ba, trường nào cũng có những nhân vật nổi bật, các nữ truyền tai nhau.
Cái tên nhắc đến nhiều nhất ở trường tôi là, lớp trưởng lớp 7.
Lớp trưởng lớp 7 lại đạt giải nhất cuộc thi rồi, lớp trưởng lớp 7 lại bị chặn đường tỏ …
Tôi học lệch rất nặng, say mê môn vật lý, chẳng hứng thú gì với kiểu người sống trong tâm điểm dư luận này, tuy nghe nhiều cũng chẳng nhớ mặt.
Có lần, tôi đi xe buýt, thấy một tên biến thái quấy rối nữ sinh.
Tôi nắm chặt tay, định lên tiếng ngăn cản.
Có người nhanh hơn tôi một bước, đạp tên biến thái đó ngã lăn quay, thật hả dạ!
Xe dừng lại, mọi người lại đều người đó là kẻ xấu, bênh vực tên biến thái.
Tôi muốn ra sự thật, cậu thiếu niên đó đỏ mặt, vội vàng đẩy cửa xuống xe.
Sau đó, tên biến thái kia còn đến trường sự.
Nhất định phải để kẻ xấu bị trừng , không thể để người tốt chịu oan ức!
Với niềm tin đó, tôi đến đồn cảnh sát báo án.
Nhưng cảnh sát căn bản không tiếp nhận, tôi biết bị quấy rối kia không muốn bị tổn thương thêm lần nữa.
Vì tôi với cảnh sát: “Cháu bị quấy rối trên xe buýt, xin hãy kiểm tra camera giám sát, xử kẻ xấu, xe buýt tuyến 05, thời gian là 7 giờ 04 sáng thứ Tư tuần này…”
Sau khi kiểm tra camera giám sát, tên biến thái bị kết án.
Tin đồn tôi bị quấy rối cũng lan truyền khắp trường.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, điều mà đó thực sự sợ hãi là gì.
Nhưng tôi không hối hận, nếu có lần sau, tôi vẫn sẽ như .
Giọng Cố Trạm trầm thấp, vang lên trong bóng tối:
“Anh đến đồn cảnh sát hỏi, tại sao đột nhiên lại trích xuất camera giám sát, rồi trên biên bản ghi nhận vụ việc, thấy ảnh và tên em.
“Anh hỏi thăm lớp em, lúc đến tìm em, nghe học , có người gọi em lên sân thượng.
“Chạy đến sân thượng, em bị treo lơ lửng trên lan can, bọn họ thấy , tưởng đến kiểm tra kỷ luật, vội vàng tản ra.
“Em ngất xỉu, đưa em đến phòng y tế trường, rồi quay lại cho mấy tên khốn đó một trận.
“Quay lại lần nữa, em đã đi rồi.
“Ngày nào cũng đến cửa lớp em hỏi, sau đó bọn họ với , em chuyển trường rồi.”
Cố Trạm mở chiếc túi đen kín, bên trong là một tờ giấy bị xé rất ngay ngắn.
Cô trên giấy buộc tóc đuôi ngựa cao, rạng rỡ.
Phía dưới ảnh chân dung, có một dòng chữ: “Đừng sợ hãi, sự thật lúc nào cũng khó tìm, sẽ luôn có người đồng hành cùng .”
Tôi nhớ ra rồi, đây là bức ảnh và dòng chữ tôi viết khi đạt giải nhất môn vật lý trong kỳ thi tháng ở trường cấp ba, trưng bày trên bảng tin của trường.
Lúc đó tôi chỉ muốn trở thành nhà vật lý, cùng các bậc tiền bối chinh phục đỉnh cao vật lý.
“Anh đập vỡ kính bảng tin, xé tờ giấy có em xuống.
“Khoảnh khắc kính vỡ vụn, cảm thấy rất sảng khoái, đột nhiên, hoàn toàn buông bỏ những lời đánh giá, kỳ vọng, ràng buộc đó…
“Anh muốn sống thật với chính mình.
“Mấy tên bắt nạt em trên sân thượng, gặp một lần đánh một lần.
“Trong đó có một tên em là… xấu em, sau đó gã ta bị gãy xương sườn.
“Anh bị đuổi học, bố mẹ đưa ra nước ngoài.
“Ở nước ngoài, thấy quảng cáo của em, nên vừa tốt nghiệp, liền về nước gia nhập làng giải trí.
“Vì muốn đích thân với em: Cảm ơn em, học Lục.
“Vì còn ảo tưởng, những khoảnh khắc sau này, đều có thể ở bên em.”
Thông tin quá nhiều, tôi choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Thang máy lại rơi xuống, tôi lại ngã vào lòng Cố Trạm.
Thang máy dừng lại, tôi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Trong bóng tối, tôi lại thấy những đám mây ngũ sắc rực rỡ, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Tôi muốn gì đó để át đi tiếng tim đập: “Thang máy rơi nhanh quá hahaha.”
Tôi không nhịn muốn tự tát mình.
Cố Trạm nắm lấy tay tôi, đặt lên n.g.ự.c mình:
“Tim , đập còn nhanh hơn.
“Vì em.”
Tôi nhón chân hôn , chạm nhẹ rồi rời đi.
Mắt Cố Trạm sáng rực, đột ngột ôm chặt eo tôi, ép tôi vào bức tường thang máy màu xám bạc, hôn sâu.
Đèn thang máy bật sáng, khiến nụ hôn này không thể che giấu.
Cố Trạm miễn cưỡng dừng lại, mũi cọ mũi tôi, dùng ngón tay cái lau đi vết nước trên môi tôi:
“Anh thích em.”
Đạn mạc đã sôi sục.
[Mọi người ơi ai hiểu, tôi thăng thiên rồi.]
[Người ta tắt đèn thì bật đèn, đúng là Edison thời hiện đại.]
[Hu hu hu Kinh Kinh thật dũng cảm, Kinh Kinh xứng đáng có mọi điều tốt đẹp trên thế giới!]
[Cho nên , nếu không có Kinh Kinh, Trạm ca không thể nào trở thành rapper.]
[Đừng sợ hãi, sự thật lúc nào cũng khó tìm, sẽ luôn có người đồng hành cùng .. Tôi khóc rồi, hóa ra câu này là do Kinh Kinh viết.]
Một loạt đạn mạc lướt qua: [Cảm ơn học Lục.]
Bạn thấy sao?