Yêu Đương Với Rapper [...] – Chương 13

Chương 13

20

Đến buổi ghi hình cuối cùng, vì “sự kiện bắt nạt” vẫn chưa lắng xuống, nên các fan của couple Kinh Trạm đã im ắng hơn rất nhiều.

Chủ đề của buổi ghi hình cuối cùng không quá kích thích, lại rất xấu hổ.

Chủ đề là, Lời thật lòng trên sân thượng.

Hình thức là kiểu đang rất hot gần đây: một người đứng trên sân thượng dùng loa phóng thanh , người kia đứng dưới lầu nghe.

Dù có xấu hổ đến đâu, trong buổi ghi hình cuối cùng này, tôi cũng phải với Cố Trạm rằng tôi thích ấy.

Truyền đạt cảm của mình, không để lại tiếc nuối cho bản thân.

Luật chơi của tập này là, trước tiên mỗi người sẽ chuẩn bị một món quà bí mật cho đối phương, sau đó ra lời thật lòng trên sân thượng, rồi mới mở quà.

Ghi lại nhịp tim, quyết định xem có muốn trở thành người thật sự hay không.

Món quà tôi chuẩn bị cho Cố Trạm là bùa bình an.

Khi tôi với Triệu rằng tôi muốn đi xin bùa bình an, ấy đã bày ra vẻ mặt “Em bị sao ”.

Tôi chưa bao giờ mê tín, trên 480 bậc thang từ chân núi lên chùa, mỗi một bước chân, tôi đều thành tâm cầu nguyện Bồ Tát phù hộ cho Cố Trạm bình an thuận lợi.

Tổ chương trình thu điện thoại của mọi người, rồi phát quà cho từng người.

Món quà đựng trong túi đen kín mít.

Quà của những người khác trông có vẻ rất nặng, còn quà của Cố Trạm chỉ là một tờ giấy mỏng.

Khán giả xem livestream cũng nhận ra điều này.

【Quà của Trạm ca hơi nhỏ thì phải.】

【Không Trạm ca nhỏ!】

【Đây là cái gì ? Vé xem concert? Giấy chứng nhận nhà đất? Không lẽ là chữ ký hahaha.】

【Nói không chừng thật đấy.】

Tôi cũng không nghĩ ra đó là cái gì? Bùa trừ tà?

Chết rồi, bị Triệu lây bệnh mê tín rồi.

Chúng tôi xuống thang máy từ tòa nhà phát sóng, đi đến sân thượng nơi ghi hình.

Có lẽ là vì muốn tạo hiệu ứng cho chương trình, đạo diễn rất chu đáo dành thời gian cho chúng tôi bàn bạc về lời thật lòng, trên đường đi không có quay phim.

Tôi và Cố Trạm xuống thang máy, mỗi người cầm một chiếc túi đen kín.

Tôi muốn hỏi ấy, trong túi đựng cái gì? Hồi cấp ba có quen tôi không? Có đánh người già không? Xương sườn của học kia có thật sự bị gãy không? Tự nhiên đập vỡ cửa kính gì? Anh có thích tôi không?

Đầu óc đầy ắp những câu hỏi, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đột nhiên, đèn thang máy tắt phụt, rơi tự do!

Cố Trạm lập tức ôm tôi vào lòng, ấn nút gọi khẩn cấp của thang máy.

Tốc độ rơi này, chẳng khác nào rơi từ sân thượng xuống.

Tôi ôm chặt eo ấy, hét lên thất thanh:

“Cố Trạm, người c.h.ế.t rồi sẽ đi đâu!!!”

Thang máy dừng lại.

Cạch.

Phía trên thang máy vang lên tiếng , là nhân viên của tòa nhà.

Họ thang máy này bị chập điện, sẽ nhanh chóng cử người đến sửa chữa.

Tổ đạo diễn thông báo qua bộ đàm trong thang máy, rằng họ sẽ đến địa điểm ghi hình trên sân thượng trước, để các khách mời khác lên trước, chúng tôi ra ngoài rồi hãy lên sau; nếu không kịp thì sẽ livestream hai đợt.

Sau khi trao đổi xong, thang máy lại yên tĩnh trở lại, Cố Trạm vẫn ôm tôi.

Tôi dịch người ra, dựa vào bên kia thang máy, muốn hỏi ấy chuyện chính sự.

Nên bắt đầu từ đâu đây?

“Người già đó là đánh, xương sườn của học kia cũng thật sự bị gãy, cửa kính cũng là đập vỡ.”

Cố Trạm dựa người vào góc thang máy, ngước mắt lên trong bóng tối, đôi mắt phượng đẹp đẽ về phía tôi, tôi nghi ngờ rằng ấy có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi.

Tôi nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể thành thật :

“Có lẽ là có ẩn gì đó, Cố Trạm mà tôi biết, tuyệt đối sẽ không vô cớ những chuyện này.”

Anh ấy , là kiểu bất lực:

“Lục học, hình như, em chưa bao giờ nhớ đến cả.”

Không gian tối tăm rất thích hợp để hồi tưởng về quá khứ.

Cố Trạm , lúc đó ấy tuyệt đối không ngờ rằng, mình sẽ trở thành một rapper –

Cố Trạm thời cấp ba học giỏi, gia cảnh giàu có, áo đồng phục luôn mặc chỉnh tề, cả người toát lên vẻ nghiêm túc.

Chỉ mong muốn đáp ứng kỳ vọng của mọi người dành cho mình.

Mười mấy năm đầu đời, ấy đã rất tốt.

Cho đến năm lớp 11, tài xế nhà ấy có việc, ấy phải đi xe buýt đến trường.

Anh ấy thấy một ông lão đang quấy rối nữ sinh, ông lão đứng sau lưng nữ sinh sờ soạng, cắn răng, nước mắt lưng tròng không dám lên tiếng.

Cố Trạm liền đạp một cú, đá bay tên râu xanh đó.

Xe buýt phanh gấp.

Tất cả mọi người đều về phía ấy.

Ông lão nằm trên đất rên rỉ kêu , bắt Cố Trạm bồi thường tiền.

kia không gì, mọi người trên xe bắt đầu mắng chửi ầm ĩ.

Tất cả đều chỉ trích ấy là kẻ côn đồ vô cớ đánh người.

Ông lão kia dựa vào bộ đồng phục, ầm ĩ đến tận trường học.

Hiệu trưởng vỗ vai Cố Trạm: “Không sao, đừng tái phạm là .”

Cha ấy trực tiếp bồi thường cho tên râu xanh kia một khoản tiền, để chuyện lớn hóa nhỏ.

Các học cũng tin rằng chuyện này là thật, rằng ấy vì áp lực phải duy trì hình tượng hoàn hảo nên mới bị biến thái tâm lý.

Không ai tin ấy, không ai muốn tìm hiểu sự thật.

Trong phút chốc, ấy từ một cậu học trò ưu tú, trở thành kẻ bại hoại.

Anh ấy mới phát hiện ra, hóa ra tất cả những gì mình nỗ lực duy trì lại nực đến .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...