Đến lượt Lâm Vân Vân và Tống Tư Minh.
Lâm Vân Vân quá nhỏ nhắn, hai người chênh lệch chiều cao rất nhiều.
Nếu trực tiếp áp đầu vào nhau để vận chuyển, Tống Tư Minh phải cúi gập người, rất bất tiện cho việc di chuyển.
Tuy nhiên, trên mặt họ lại nở nụ tự tin.
Trong bể bóng, Tống Tư Minh trực tiếp bế Lâm Vân Vân lên, kiểu bế koala.
Lâm Vân Vân ngồi trong lòng ta, trán áp vào nhau, kẹp quả bóng bay.
Vận chuyển đến đích, Lâm Vân Vân nhảy xuống, cùng Tống Tư Minh nắm tay chạy về điểm xuất phát, tiếp tục vận chuyển, cứ thế lặp lại.
Rất thuận lợi, phương pháp này vừa ra đời, cuối cùng đã vận chuyển nhiều hơn các đội khác hơn hai mươi quả bóng bay.
Khán giả cũng bị ngọt đến, điên cuồng bình chọn.
[Tui tiểu đường rồi! Ngọt c.h.ế.t tui mất!]
[Vân Vân thông minh quá, nhỏ nhắn thế này lại thành lợi thế rồi!]
[Sức tay Tư Minh khỏe ghê, mê.]
[Cách này sẽ không bị người nào đó đạo nhái chứ?]
Lượt bình chọn của khán giả cho họ đã vượt qua Kinh Trạm, dẫn trước một khoảng cách khá xa.
Cố Trạm vẫn luôn cố gắng chịu đựng, bây giờ chắc ấy cũng khó chịu như tôi lúc sợ độ cao .
Tôi đến gần : “Chúng ta bỏ cuộc đi, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Cố Trạm bây giờ năng chậm chạp, vẫn mỉm an ủi tôi:
“Nói gì , chúng ta phải cùng nhau, đi đến cuối cùng.”
Tim tôi bỗng thắt lại, tê dại.
15
Chúng tôi bước vào bể bóng màu xanh, trán áp vào nhau, kẹp quả bóng bay.
Bước chân Cố Trạm loạng choạng, đi không vững, bóng bay lúc thì rơi xuống đất, lúc thì nổ tung.
Sau nhiều lần thất bại, men rượu của Cố Trạm bốc lên, cả người trở nên cáu kỉnh.
Quả bóng bay màu đỏ nằm giữa trán chúng tôi.
Khuôn mặt bị bóng bay che mất một nửa, tôi chỉ có thể thấy miệng , vì rượu mà đỏ hơn cả bóng bay.
Tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của , ngửi thấy mùi rượu.
Cả người tôi vô thức căng thẳng, như dây cung bị kéo căng.
Tôi lại rất thích, khí chất như muốn xé nát người ta của ấy vào giây tiếp theo.
Lóng ngóng mãi một hồi, chúng tôi vẫn không vận chuyển quả bóng nào.
Trong khung chat, fan của Minh Vân hả hê: [Cố Trạm như phê thuốc , bước đi loạng choạng.]
Có người tự xưng là nhân viên phục vụ, Cố Trạm chiều nay đã uống rượu thay tôi nên mới .
Những fan hiểu ấy đều rất ngạc nhiên: [Anh Trạm không bao giờ uống rượu mà, trước đây còn bị quản lý đăng Weibo châm chọc là tửu lượng kém, tửu lượng thế này mà còn uống thay người khác?]
[Hu hu, tửu lượng kém cũng phải bảo vệ vợ.]
[Haha phải là, Kinh Kinh tự uống có khi chưa say.]
[Anh Trạm uống rượu thay, chủ yếu là tấm lòng.]
Biết câu chuyện đằng sau, mỗi lần bóng bay rơi xuống, đều trở thành phát kẹo.
Lượt bình chọn của chúng tôi tăng vọt.
Bùm! Bóng bay nổ tung, bị Cố Trạm bóp nổ.
Mắt đỏ hoe, cả người cáu kỉnh, thất bại nhiều lần, có vẻ rất bất mãn với quả bóng bay, đã bóp nổ mấy quả rồi.
Nhìn bộ dạng hung dữ này của , tôi cảm giác giây tiếp theo sẽ bóp nát đầu tôi.
Trong lúc tôi đang sợ hãi, khuôn mặt Cố Trạm đột nhiên phóng đại, cúi người hôn lên trán tôi.
Môi trượt xuống má tôi, muốn chạm vào môi tôi, không tìm thấy.
Tôi theo bản năng muốn đáp lại .
Hơi thở quấn quýt, mùi rượu xộc vào mũi.
Cảm nhận lưỡi luồn vào, tôi bừng tỉnh, đây là đang livestream đấy!
Tôi muốn dùng lưỡi đẩy ra, không đấu lại , càng hưng phấn hôn sâu hơn.
Lưỡi của rapper đều linh hoạt thế này sao?
Nghĩ đến việc vẫn đang livestream, tôi chỉ có thể cắn một cái.
Anh cũng không tức giận, sự cáu kỉnh biến mất hoàn toàn.
Ngoan ngoãn lùi ra, hôn lên má tôi, cằm áp vào cổ tôi, ủ rũ :
“Xin lỗi, học Lục.”
Hôn xong, môi ướt át, mờ ám và quyến rũ.
Khung chat dày đặc, Kinh Trạm ăn mừng khắp nơi, b.ắ.n pháo hoa trong khung chat.
[Tôi tuyên bố, hôm nay là ngày đại hỷ của Kinh Trạm!]
[Người qua đường xin hỏi, hai người họ là vợ chồng à!]
[Mẹ ơi, ấy biết hôn quá!]
[Tiếc ghê, Kinh Kinh còn chưa từng đóng cảnh hôn.]
[Không tiếc, Trạm còn chưa từng hôn cả con muỗi cái.]
[Má ơi, đều là nụ hôn đầu tiên đấy!]
[Rapper ngây thơ cuồng nhiệt.]
Cuối cùng, chúng tôi không vận chuyển quả bóng nào, mọi người nhất quyết phải mừng cưới, bình chọn cho chúng tôi đến mức bỏ xa những đội khác.
Dưới ánh mắt ghen tị của Lâm Vân Vân và Tống Tư Minh, đạo diễn tuyên bố, chúng tôi đã giành tư cách trở thành người đại diện.
16
Ghi hình xong đã rất muộn, tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ .
Không phải là tôi ghét nụ hôn của Cố Trạm, tôi rất tỉnh táo, nếu người khác hôn tôi, tôi sẽ bẻ gãy tay hắn ta.
Nhưng Cố Trạm vừa đến gần, chân tôi đã mềm nhũn.
Phản ứng của cơ thể là chân thật nhất, tôi không thể trốn tránh suy nghĩ đó nữa.
Tôi thích Cố Trạm.
Bạn thấy sao?