Yêu Đương Với Rapper [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi, Thời Kinh Hân, một nữ minh tinh chuyên trị vai phản diện, bị anti-fan bủa vây khắp mạng xã hội.

Chuyện là tôi cùng rapper đỉnh lưu Cố Trạm tham gia một show hẹn hò.

Ban đầu tôi cứ tưởng ấy sẽ thích kiểu nữ idol bạch liên hoa cơ, ai ngờ đâu khả năng “soi trà xanh” của ấy còn cao siêu hơn cả tôi nữa.

Sau một loạt màn phối hợp vạch mặt “trà xanh” đỉnh cao, hai chúng tôi leo thẳng lên top hot search. Cư dân mạng bắt đầu tích cực “chèo thuyền” cho chúng tôi:

“Anh chàng nóng tính và nàng nóng tính, minh tinh xinh đẹp và rapper hoang dại, căng thẳng tột độ luôn!”

Sợ bị là ké fame ấy, tôi ra sức tránh né. Thế mà rapper đỉnh lưu lại đăng bài trên Weibo cá nhân: “Nói thêm nữa đi, tôi thích nghe.”

1

Trên máy bay, một đứa trẻ con nghịch ngợm ồn ào không ngừng, lại còn muốn đổi chỗ ngồi cạnh cửa sổ với tôi. Thằng bé ré lên: “Con muốn ngồi chỗ này! Muốn ngồi! Muốn ngồi!”

Tiếp viên hàng không đến khuyên can cũng đành bó tay.

Tôi hai ngày nay gần như không ngủ, đầu đội mũ lưỡi trai đen, mặt đeo khẩu trang kín mít. Lúc này, cơn giận trong tôi đã lên đến đỉnh điểm.

“Còn ồn ào nữa, ném cháu xuống máy bay đấy.”

“Máy bay này nhà cháu mua à, thích ngồi đâu thì ngồi hay gì?”

“Đừng tưởng mình nhỏ thì cả thế giới phải nhường nhịn, người ta là cục cưng, cháu chỉ là đồ bỏ đi thôi.”

Thằng bé nghe xong, oa oa khóc lóc tìm bố. Bố nó cũng không phải dạng vừa:

“Con khốn nạn, thứ không có giáo dục!”

Tôi liếc xéo hắn ta một cái:

“Có lẽ tại đấy, chó đểu mà cứ tưởng mình sang chảnh.”

“Giáo dục của tôi chỉ dành cho người xứng đáng, tính là người à?”

“Ông bố như thì dạy con cái gì, dạy nó hầu hạ Nhị Lang Thần chắc?”

Xuống máy bay đến khách sạn, tôi vừa điện thoại đã thấy toàn tin nhắn chưa đọc. Anh quản lý Triệu nhắn cho tôi cả chục tin nhắn.

“Bảo em giữ mồm giữ miệng rồi mà, sao lại đi chửi người ta nữa thế!”

“Lần này còn chửi cả trẻ con! Giờ thì hay rồi!”

“Mẹ ơi! Em chửi người trên máy bay lên top 1 hot search rồi đấy.”

“Giờ kỷ luật đạo đức gắt gao thế này, Phật tổ cũng không cứu nổi em đâu!”

Tôi mở Weibo, nhanh tay chụp màn hình. Đây là lần đầu tiên tôi leo lên top 1 hot search.

#ThờiKinhHânmắngkhócđứatrẻ#

#ThờiKinhHânácđộcnữphụbướcragiữađờithực#

Click vào hashtag, là video tôi dạy dỗ thằng bé trên máy bay, quay từ góc chếch phía trước, có thể thấy đôi mắt của tôi. Đôi mắt cáo, rất dễ nhận ra, lập tức bị xác định danh tính.

Trong video, không có tiếng khóc lóc của đứa trẻ, cũng cắt bỏ phần chửi bới của người bố. Chỉ còn lại màn “xả súng” đơn phương của tôi, và tiếng khóc của đứa bé.

Tôi có gương mặt sắc sảo, lạnh lùng, lại thường xuyên đóng vai ác, nên chẳng có thiện cảm với khán giả. Video vừa ra, dư luận gần như đồng loạt chỉ trích tôi.

“Quả nhiên là đời thực còn hơn phim, trong phim ngoài đời đều độc ác như nhau.”

“Marketing cái mặt lạnh lùng gì chứ? Rõ ràng là không có giáo dục! Cả trẻ con cũng không tha.”

“Showbiz này tiêu rồi, loại đàn bà điên này mà cũng có phim đóng.”

Anh quản lý Triệu bảo tôi nhanh chóng viết thư xin lỗi bằng tay để xoa dịu dư luận. Trước tiên cứ tránh bão đã.

Nhưng tôi có gì sai đâu, xin lỗi cái gì?

Tôi chỉ đăng đúng tám chữ:

“Chưa rõ sự , miễn bình luận.”

Cùng lắm thì giải nghệ, tôi tốt nghiệp đại học top đầu, chẳng lẽ không xin việc?

Kết quả một lúc sau, mở hot search ra xem lại. Hashtag của tôi đã tụt xuống ngoài top 10.

Tôi không hiểu, Triệu chịu chi tiền hạ hot search à?

2

Lúc này, top 1 hot search đã thay đổi:

#CáimiệngcủarapperCốTrạm#

#CỏtrênmộCốTrạm#

Nghe có vẻ kịch tính đấy, tôi tò mò click vào xem.

Trong video, là bố của đứa trẻ bị tôi mắng trên máy bay:

“Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt nó.”

Ngay sau đó, ống kính lia ra phía sau, một người đàn ông đội mũ đen, đeo kính râm và khẩu trang đang ngồi. Tuy ăn mặc kín mít, cư dân mạng dựa vào cách phát âm, bờ vai Thái Bình Dương và cơ n.g.ự.c lấp ló, vẫn nhận ra Cố Trạm.

Anh ấy đang xả hết công suất.

“Thế này mà còn nhỏ à? Giờ không dạy, sang năm cỏ trên mộ cao hơn nó đấy.”

“Hai bố con muốn c.h.ế.t không toàn thây thì đừng lôi người khác xuống mồ theo.”

“Bộ não của thằng bé này, hồi nhỏ lấy quả óc chó bỏ vào à? Thiểu năng trí tuệ là bệnh, chữa sớm vẫn còn kịp.”

Lúc trên máy bay nghe đoạn này, tôi thấy như ánh sáng của chính nghĩa đang soi rọi. Giờ nghe lại lần nữa, quả là kỳ tích tái hiện, sảng khoái toàn thân.

Đối với loại người rác rưởi, phải “dạy dỗ” như mới !

Vị hùng này, hóa ra là Cố Trạm.

Chẳng trách “diss” người ta ngọt xớt thế, xem ra là kỹ năng nghề nghiệp.

Đều là người trong giới giải trí, tôi kém tiếng quá, chẳng có dịp tiếp với Cố Trạm.

Giờ phút này, tôi có cảm giác như gặp tri kỷ.

Cố Trạm quá nổi tiếng, ngay lập tức hút hết mọi sự ý và làn sóng chỉ trích.

Con đường diễn xuất bấp bênh của tôi, bỗng chốc hồi sinh.

Dưới hot search có rất nhiều bình luận của fan ấy:

“Đúng là rapper, tốc độ 100 chữ/10 giây, không cần phụ đề vẫn hiểu rõ mồn một đang chửi gì.”

“Giọng của Trạm nghe đã dã man.”

“Ước gì Trạm mắng mình trên giường.”

“Người ở trên, quần lót của tôi vấp ngã rồi.”

Cũng có một số người qua đường, mỉa mai: “Rapper đúng là thứ không có giáo dục.”

Fan của ấy phản pháo rất nhanh:

“Nhưng Trạm tốt nghiệp Đại học Edinburgh đấy nhé, học vấn này, không đến rapper, đã bỏ xa đại đa số rồi nhá!”

Các fan còn đăng cả lời bài hát do Cố Trạm viết để ủng hộ ấy.

“Đừng sợ hãi chân lý khó tìm, luôn có người đồng hành cùng .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...