Yêu Đương Với Giáo [...] – Chương 7

Chương 7

“Em đã trao cho sự vĩnh hằng.”

10.

Kỳ nghỉ đông, tôi đưa Thẩm Nghiễn về nhà tổ của họ Tô.

Ngôi nhà nằm dưới chân núi sâu, tường gạch xanh, mái ngói xám.

Mái hiên treo một chiếc chuông đồng đã phai màu, gió thổi qua lại vang lên những tiếng leng keng.

Thẩm Nghiễn đứng trước cửa, lên hai chữ “Tô Trạch” loang lổ phía trên cổng,
ánh mắt tối lại, không rõ cảm .

Tôi đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu cọt kẹt bước vào.

Trong sân phủ đầy tuyết dày.

Bài vị của cụ cố thờ trong từ đường, hương khói quanh năm chưa từng dứt.

Thẩm Nghiễn đứng trước bài vị, chằm chằm vào tấm ảnh đen trắng đã ố vàng.

Bỗng bật lạnh một tiếng.

“Tô Viễn Sơn, ông trốn cũng giỏi thật.”

Anh tôi — Tô Lâm Phong — theo sau, nghe liền cau mày.

“Cụ cố đã mất nhiều năm rồi…”

“Hồn phách vẫn còn.”

Thẩm Nghiễn giơ tay, đầu ngón tay tụ lại một ngọn lửa xanh lam u ám.

“Muốn tôi gọi ông ta ra chuyện một chút không?”

Tôi hoảng hốt chắn trước mặt .

“Đừng! Em… em có cách rồi!”

Dưới ánh mắt nghi ngờ của cả hai, tôi chạy đến góc từ đường, lôi ra một chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi dưới bàn thờ.

Trong hộp là một quyển nhật ký cũ kỹ, giấy đã ố vàng.

“Nhật ký của cụ cố.”

Tôi mở ra từng trang giấy đã nhuốm màu thời gian.

“Trước lúc lâm chung, cụ từng dặn lại rằng — nếu một ngày nào đó có người đến tìm ông tính sổ, hãy đưa cuốn này cho người đó.”

Thẩm Nghiễn nhận lấy cuốn nhật ký, ánh mắt lướt qua những dòng chữ viết tay bên trong.

Đôi mắt đỏ máu của khẽ co lại.

【Gửi Thẩm quân:
Năm xưa lấy ngọc, thật sự là bất đắc dĩ. Thê tử bị trúng thi độc, chỉ có Trấn Hồn Châu mới giải .
Nay dùng huyết mạch cháu để dưỡng ngọc, đợi ngày ngài tỉnh lại, nguyện lấy mạng đền bù.
— Di bút của Tô Viễn Sơn】

Tuyết theo khe cửa bay vào, rơi xuống trang giấy, tan thành vết nước.

Thẩm Nghiễn im lặng rất lâu, rồi bất ngờ gập cuốn nhật ký lại.

“Ông ta tính đúng thật.”

Tôi lo lắng .

Anh ngước lên tôi, rồi đột nhiên vươn tay nhéo má tôi một cái.

Ngoài sân bất chợt vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

“Trưởng phòng Tô, đặc vụ nhận báo cáo, nhà có xác sống ngàn năm…”

Giọng hét còn chưa dứt thì…

Thẩm Nghiễn không buồn quay đầu, vung tay áo một cái.

Cổng sân “rầm” một tiếng đóng sầm lại,Ngăn cách cả đám người mặc đồ đen bên ngoài.

“Ồn ào chết đi .”

Anh cau mày, sau đó quay sang tôi.

“Trưởng phòng Tô, phiền ra tiếp khách.”

Khóe môi Tô Lâm Phong giật giật, bất lực quay người rời đi.

Trong từ đường chỉ còn tôi và Thẩm Nghiễn.

Tuyết rơi lặng lẽ không một tiếng .

“Vậy là…”

Tôi rụt rè hỏi nhỏ,“Bây giờ … còn cần máu em nữa không?”

Anh cúi đầu tôi, rồi đột ngột cúi xuống khẽ hít hơi bên cổ tôi.

“Cần.”

Môi lạnh của áp lên mạch cổ, không cắn, chỉ là một nụ hôn thật nhẹ.

“Chỉ là… đổi cách khác.”

Anh khẽ, giọng đầy ẩn ý.

“Ví dụ như…”

Ngoài sân vang lên tiếng tôi gào giận:

“Các người ở tổ điều tra có bị điên không?! Mùng mấy Tết rồi còn kiểm tra xác sống?! Đó là tổ sư gia nhà tôi đấy!”

Thẩm Nghiễn bật khẽ, kéo tôi sát vào lòng hơn.

“Ví dụ như — trở thành Thẩm phu nhân của tôi.”

Tôi đỏ bừng cả vành tai.

“Ai thèm lấy một lão xác sống chứ…”

“Phản đối vô hiệu.”

Anh nâng cằm tôi lên, hôn phủ xuống.

Trong nụ hôn là hơi thở của tuyết lạnh và mùa đông.

“Năm tám tuổi em đã nuốt vật đính ước của , lẽ ra sớm nên chịu trách nhiệm rồi.”

Ngoài khung cửa sổ, tuyết càng lúc càng rơi dày…

Hoàn

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...