“Giang Đại, tôi là một người ăn ngay thật, với hảo cảm của tôi bây giờ dành cho cậu thì còn chưa thể đáp ứng đến mức theo đuổi này của cậu đâu.”
Tôi còn chưa xong, Giang Đại đã tiếp.
“Cho nên bây giờ em mới là em muốn theo đuổi chị, chứ không phải là muốn thành đôi với chị ngay.”
Được rồi, đây quả thật là lần đầu tiên tôi gặp một người theo đuổi như .
Từ tận đáy lòng tôi phải nhận xét một câu: “Cậu là người có não đương thật đấy.”
Ai ngờ người này nghe xong chẳng những không tức giận mà ngược lại còn nở nụ .
“Chị rất đúng, quả thật em là người có não đương, cho nên chị có thể cho em cơ hội này hay không?”
Tôi lấy tay che nửa khuôn mặt, bất đắc dĩ : “Xem biểu hiện của cậu, xem biểu hiện của cậu.”
“Được.”
Quả thật bữa cơm này không thoải mái, lúc trở về, Giang Đại vẫn đem mũ đội lên đầu tôi, còn cố ý kéo thấp xuống một chút.
Tôi hỏi cậu ấy tại sao.
Cậu ấy : “Không muốn người khác thấy chị.”
Trong lúc nhất thời tôi không biết như thế nào, ấp úng nửa ngày mới : “Cậu bậy bạ gì đó.”
Thật ra tôi cũng biết là do cậu ấy sợ tôi đi cùng với cậu ấy rồi lại bị chụp ảnh tôi cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, sau đó tôi còn với cậu ấy rằng có phải cậu ấy quá tự luyến rồi không.
Nhưng kết quả nhận chính là cậu ấy cắn tôi một cái thật mạnh.
Trở về ký túc xá tôi mới phát hiện ra tôi quên đưa mũ cho Giang Đại.
Tôi: [Cậu quên lấy mũ của cậu về rồi.]
Giang Đại: [Để ở chỗ chị trước, lần sau gặp rồi chị mang đến cho em.]
“Thiếu nữ hồi xuân? Nói rõ ràng với đàn em rồi à? Hay hai người thành đôi rồi?”
Bạn cùng phòng đột nhiên xuất hiện tôi giật nảy mình, tôi còn tưởng rằng ấy đi ra ngoài rồi chứ.
31.
Tôi sờ mặt mình, sau đó ra vẻ bình tĩnh : “Không có chuyện gì cả, chỉ là đã rõ ràng rồi thôi.”
“Nói rõ ràng chuyện gì? Sau này không liên lạc nữa hay là sao?”
Tôi vỗ vào khoé miệng đang nhếch lên: “Chắc chắn là không phải không liên lạc nữa rồi, tớ là tớ muốn quan sát biểu hiện của cậu ấy một chút, cậu ấy đồng ý.”
“Úi, tớ đã là hai người có hy vọng rồi mà cậu còn không tin tớ, đến lúc đó nếu ở bên nhau nhớ mời tớ ăn kẹo mừng đấy.”
“Được.”
Tuy rằng tôi và Giang Đại có thể thành đôi hay không, bây giờ tôi lại cảm thấy là có thể rồi.
Sau đó Giang Địa dùng cách cũ rích để theo đuổi tôi, mỗi ngày chào buổi sáng ngủ ngon, còn hẹn tôi ăn cơm.
Rõ ràng có đôi khi phòng học của chúng tôi cách xa nhau đến nửa sân trường cậu ấy vẫn muốn tới tìm tôi ăn cơm, thấy cùng phòng của tôi trực tiếp che mặt rời đi.
Còn cậu ấy thì bày ra vẻ mặt vô tội.
Không thể không , dáng vẻ này của cậu ấy thật sự cho người khác bị mê hoặc.
Khi không vui thì bày ra dáng vẻ bệnh kiều, còn khi vui thì đơn thuần giống như một cún con , tôi chỉ có thể rằng trẻ con thời này thật khó thấu mà.
Cậu ấy cũng âm thầm thể hiện chủ quyền của mình để đánh lùi những người muốn tỏ với tôi.
“Chị gì hoan nghênh như , em cho rằng ai cũng giống như em sao, nếu chị là em thì ngày nào chị cũng ghen tị c.h.ế.t mất.”
Giang Đại ôm eo tôi lắc qua lắc lại liên tục rồi bày ra một dáng vẻ kỳ lạ giống như đang nũng .
“Là do chị không biết sức hút của mình, em vừa đã biết họ đang suy nghĩ gì rồi, chỉ là do chị thần kinh thô mà thôi.”
Nhìn Giang Đại một cách chắc nịch như , tôi cũng có chút không tự tin, chẳng lẽ tôi thật sự không cảm nhận người khác có ý với tôi sao?
32.
Nhưng rất nhanh sau đó Giang Đại lại .
“Nhưng như cũng hay, nếu chị hiểu rõ hết thì em cũng không cần phải lo lắng như nữa.”
Trong lần tiếp sau đó, hình như mọi người đều đã mặc định tôi và Giang Đại là một đôi, người này còn chưa bày tỏ với tôi bao giờ.
Tôi là người rất trọng những nghi thức như cho nên tôi im lặng, để xem Giang Đại có thể nhịn bao lâu.
Mà biểu hiện rõ nhất của tôi chính là, mỗi lần cậu ấy muốn hôn tôi thì tôi đều tránh đi
Đương nhiên cũng không phải là do nguyên nhân gì khác, hết lần này tới lần khác khi tôi trốn tránh thì Giang Đại cũng không gì thêm nữa.
Thật sự tôi tức giận đến mức hộc máu.
“Chắc đàn em Giang Đại không phải là người thụ như đâu.”
“Cậu không hiểu đâu, trông cậu ấy giống như biết hết mọi chuyện thế thôi thật ra cậu ấy cảm thấy rất ngượng ngùng, về cơ bản cậu ấy vẫn là một em trai mà.”
Tất cả những thay đổi đều đến từ hạng mục tôi hợp tác với đàn .
Ngày đó sau khi bàn bạc xong mọi chuyện với đàn ở thư viện, lúc đi ra thì thấy trời mưa, tôi cũng không có thói quen mang ô theo.
Tôi gửi tin nhắn cho cùng phòng, hỏi ấy ở đâu ai ngờ ấy còn đang ở bên ngoài nên chưa về ký túc xá.
Vì thế tôi chỉ có thể từ bỏ con đường này.
“Vãn Thư, không mang ô sao? Em có muốn đưa em về không?”
Tôi bầu trời còn đang mưa rất lớn bên ngoài, sau đó lại chiếc ô nhỏ trên tay sư huynh, chắc là cũng không đủ che cho hai người chúng tôi.
Vừa định mở miệng từ chối một cách khéo léo, thì cánh tay của tôi đã đi ai đó tóm lấy rồi kéo về phía sau.
“Cẩn thận.”
Quay đầu lại thì mới phát hiện có người cầm ô đi qua phía sau tôi, nếu là té xuống vị trí vừa rồi thì tôi sẽ bị thương mất.
“Cám ơn đàn em không đi cùng với , lát nữa có người tới đón em.”
33.
Để tránh cho đàn thấy tôi đứng đó mà không có ai đón, tôi còn đặc biệt đổi vị trí đứng chờ.
Vừa đi tới một cửa khác của thư viện vừa chuẩn bị gửi tin nhắn cho Giang Đại, tôi nhớ rõ hình như hôm nay cậu ấy không có tiết.
Nếu cậu ấy ở ký túc xá, thì tôi phải phiền cậu ấy tới đón tôi một chút .
Tôi vừa cầm điện thoại di , vừa đi sang bên cạnh.
Mới vừa đi tới hành lang thì đã bị một người kéo lại, một phút đó ngay cả di thư viết như thế nào tôi cũng nghĩ xong.
Kết quả tôi lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
“Giang Đại?”
“Là em đây, chị.”
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi mới thả lỏng ra: “Em gì , không biết như là hù c.h.ế.t người à, vừa rồi chị còn đang định gửi tin nhắn cho em đấy.”
Giang Đại một tiếng.
“Lúc này chị mới nghĩ đến em à? Sao vừa rồi chị không gửi tin nhắn cho em?”
Tôi nghe lời này rồi lại cân nhắc một chút, chắc là cậu ấy đang ghen rồi.
“Chị chuẩn bị gửi tin nhắn cho em, ai ngờ em lại đến sớm như thế.”
“Hừ, em thấy chị chuyện với người ta rất vui vẻ, ta còn sờ tay của chị không phải sao?”
Tuy rằng đã đến mùa thu thời tiết không có lạnh, cho nên tôi còn mặc áo ngắn tay.
Tay của Giang Đại đặt lên nơi lúc nãy đàn kéo tôi giống như muốn xóa đi cảm giác vừa rồi.
Nhưng mà… Quả thực hơi đau rồi.
“Đau.”
“Đau thì chị nhớ lâu một chút!”
Tôi trở tay ôm lấy Giang Đại, tôi cảm nhận cơ thể của cậu ấy đang cứng đờ ra, tôi vuốt ve lưng cậu ấy.
“Đó là do có người sắp đụng vào chị nên đàn mới kéo chị một cái, không phải em đã thấy rồi sao?”
Giọng rầu rĩ mang theo một chút không vui của Giang Đại vang lên.
“Đúng , đã lâu như mà còn không có danh phận, cho dù là giấm chua gì thì em cũng phải ăn thôi.”
34.
Tôi mỉm Giang Đại rồi buông cậu ấy ra.
Sau đó dưới cái chăm của cậu ấy, tôi kiễng chân đặt lên môi của cậu ấy một nụ hôn.
“Được rồi, trai não đương của chị, bây giờ chị cho em danh phận, không?”
Giang Đại siết c.h.ặ.t t.a.y tôi rồi đặt lên người cậu ấy, cậu ấy khàn giọng : “Như còn chưa đủ.”
Sau đó cậu ấy lập tức hôn xuống, cậu ấy đã nếm mùi vị này rồi thì đương nhiên không dễ dàng buông tha cho tôi như , cho đến khi cơn mưa ở bên ngoài nhỏ dần cậu ấy mới buông tha cho tôi.
“Khi đó, nếu không có ấy đỡ chị thì chị đứng không vững rồi.”
“Được rồi, bây giờ em đã nhận danh phận này rồi thì chị phải đối xử tốt với em, không bội bạc nghĩa.”
Tôi nhéo nhéo mặt Giang Đại, nghiến răng nghiến lợi : “Chị biết rồi!”
Hoàn.
Bạn thấy sao?