“Cậu đừng có mà mấy câu xui rủi.”
Nhưng kết quả, ai ngờ lời của cậu ấy lại linh nghiệm như , lúc tôi đi vào và thì chỉ còn hai vị trí ở trong phòng học.
Một vị trí ở hàng đầu tiên, một vị trí ở bên cạnh Giang Đại, khó lựa chọn thật nha.
Tôi cùng phòng, cùng phòng lại tôi, bằng kinh nghiệm sống cung với nhau lâu năm của chúng tôi, chắc chắn ấy muốn ngồi phía sau.
Ngay lúc tôi muốn đi lên phía trước ngồi, thì ấy đã đi lên trước rồi ngồi xuống vị trí ở hàng đầu tiên.
“Thư Thư, vị trí bên cạnh cậu trai đẹp kia vẫn nên cho cậu thì hơn, tớ cảm thấy tớ không có phúc hưởng điều đó, cậu đi đi.”
Ngay khi tôi đang nghỉ tỉ lệ vắng học của tôi là bao nhiêu thì giảng viên đã xuất hiện ở phía sau tôi.
“Bạn học, em còn không mau ngồi xuống?”
Vì thế dưới ánh mắt của mọi người, tôi đã ngồi xuống bên cạnh Giang Đại.
“Chị không muốn gặp em như sao?”
“Làm sao có thể chứ.” Cậu ấy biết là tốt rồi.
“Vậy sao khi thấy em chị lại không chào em?”
“Cậu cũng không chào tôi mà?”
Giang Đại mỉm rồi không nữa, giảng viên cũng bắt đầu dạy học.
Cũng không biết có phải là do chuyện vừa rồi đã để lại ấn tượng cho giảng viên này hay không, mà ông ấy lại gọi tôi để trả lời câu hỏi.
Tốt xấu gì tôi cũng đã từng học một lần nên chắc chắn không thể để mất mặt như , vì thế tôi lưu loát trả lời xong câu hỏi.
Ngay lúc tôi muốn ngồi xuống, thì có một bàn tay thả xuống ở bên cạnh nên tôi vô đụng vào, sau đó trong nháy mắt khi tôi ngồi xuống, tay của cậu ấy đã trực tiếp nắm lấy tay tôi.
Ha ha, cậu nhóc này, tôi biết ngay là cậu ấy không có ý tốt gì mà.
Ngay lúc tôi định bỏ tay cậu ấy ra thì đột nhiên Giang Đại .
“Chị, nếu chị muốn buông ra, thì em không ngại để cho người phía sau biết chúng ta đang gì đâu.”
Nói xong cậu ấy còn dùng tay gãi vào lòng bàn tay tôi điều này đã cho mặt tôi đỏ lên.
27.
Thằng nhóc này đã hoàn toàn nắm điểm yếu của tôi, nếu không phải do sợ ầm ĩ sẽ bị những học ở phía sau thấy, thì tôi thật sự sẽ cho cậu ấy một cái búa.
“Buông tay ra, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Giang Đại nắm tay tôi cũng không lời nào, khóe miệng của cậu ấy cong lên một nụ , cậu ấy kéo c.h.ặ.t t.a.y phải của tôi không cho tôi cử .
Chỉ có thể bộ chăm nghe giảng thật ra bàn tay của tôi ở phía dưới đang siết chặt lấy ngón tay của Giang Đại, muốn cậu ấy nhanh chóng thả tay tôi ra.
Lúc sắp tan học, cậu ấy mới buông tay tôi ra.
“Lần sau đừng để tôi thấy cậu!”
Giang Đại vừa định cái gì đó giảng viên ở phía trước đã tan học, vì thế tôi lập tức thu dọn sách vở đứng dậy rời đi.
Thật buồn , nếu không đi thì cậu ấy sẽ còn điều gì đó thái quá hơn nữa.
Ngay cả khi đi ngang qua cùng phòng của tôi, tôi cũng không dừng lại.
Tôi bàng hoàng đi ra khỏi phòng học, sau đó vào WC.
Đừng hiểu lầm, cũng không phải là do tôi lo lắng nên mới muốn vào WC, mà chỉ đơn giản là do buổi sáng tôi uống nhiều sữa bò.
Bạn cùng phòng: [Hình như tớ thấy Giang Đại đang tìm cậu, người chị em à, lúc nãy khi học đã xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm sao?]
Tôi: [Cậu suy nghĩ nhiều rồi, cậu ấy đã đi chưa?]
Bạn cùng phòng: [Chắc là đi rồi, tớ đi trước cậu ấy nên không biết cậu ấy đã đi chưa nữa.]
Tôi: [Được rồi.]
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, tôi mới ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi ra ngoài thì thấy một người đang đứng ở cửa.
Cậu ấy mặc đồ màu đen từ trên xuống dưới, rất giống môn thần, trong nháy mắt khi thấy cậu ấy tôi trực tiếp xoay người chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
“Chị còn định đi vệ sinh nữa sao?”
“Ặc haha, tôi vẫn chưa giải quyết nhu cầu xong.”
Giang Đại khoanh tay tôi, cậu ấy nở một nụ rất ngây thơ.
28.
Lời ra cũng không đơn giản.
“Được rồi, dù sao em cũng không có tiết, em ở đây chờ chị giải quyết xong rồi lát nữa tiện đường có thể ăn cơm luôn.”
Vừa nghe xong lời này tôi không còn cảm giác gì nữa, trực tiếp rửa tay trước vòi nước, sau đó đi tới bên cạnh Giang Đại .
“Nói đi, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Giang Đại nhíu mày với tôi, đột nhiên cậu ấy tháo mũ trên đầu xuống rồi đội lên đầu tôi.
Cái mũ hơi to nên che khuất tầm mắt tôi, tôi vừa định lấy nó ra.
Thì nghe một tiếng chậc có chút không kiên nhẫn của Giang Đại, sau đó cậu ấy lấy tay chặn tay tôi lại.
Được rồi, tôi ngoan ngoãn chờ Giang Đại giúp tôi chỉnh mũ.
“Đi thôi, mời chị ăn cơm.”
Tôi ôm sách, nghĩ đến kế hoạch trong lòng vừa rồi, yếu ớt mở miệng.
“Thật ra tôi muốn đi ăn ngoài…”
Tôi còn chưa xong thì đã thấy ánh mắt không quá thân thiện của Giang Đại, liền cứng rắn nuốt xuống về sau.
“Thật ra ăn ở căng tin cũng .”
Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng không ăn ở căng tin, bởi vì Giang Đại .
“Nếu như em nghèo không có tiền đi chăng nữa thì cũng không thể mời chị ăn cơm căng tin ”
Chậc, lời này giống như bình thường tôi không phải ăn ở căng tin đó, bây giờ cậu ấy muốn mời tôi ăn ngon thì tôi không có lý do gì để từ chối nữa cả.
Vì thế tôi đi theo Giang Đại ra khỏi cổng trường.
Dọc theo đường đi có không ít người đều đang Giang Đại, có thể là bởi vì không có mũ che chắn, cho nên tất cả mọi người đều đang ý đến gương mặt của cậu ấy.
Cuối cùng tôi thật sự nhịn không nữa nên đã kéo góc áo Giang Đại.
“Nếu không, cậu lấy mũ về đội lên đi.”
Giang Đại tôi với gương mặt không có chút biểu cảm nào, dũng khí vừa rồi của tôi lập tức biến mất, tôi thu tay lại.
29.
Giang Đại đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
“Chị ghen sao?”
Tôi đỏ mặt: “Tôi ghen cái gì chứ, chỉ là tôi cảm thấy khuôn mặt này của cậu quá mức phô trương, nó khiến tôi cảm thấy không quen mà thôi.”
Giang Đại: “Được, chị sao thì chính là như .”
Tôi thật sự rất thắc mắc, sao mới một tháng không gặp mà da mặt của người này lại dày lên rồi .
Huấn luyện quân sự thì cho da của người ta rám nắng và đen đi, còn huấn luyện quân sự này thì lại cho da mặt cậu ấy dày hơn.
Cuối cùng chúng tôi dừng lại ở một nhà hàng, có vẻ Giang Đại thường hay ăn ở đây, cho nên cậu ấy vừa vào là có người nhận ra cậu ấy.
“Vẫn như thường lệ.” Giang Đại vừa xong câu đó thì nhận ra còn có tôi nữa nên tiếp tục : “Thôi mang thực đơn lên đây đi, hôm nay tôi mời khách.”
Nói xong cậu ấy kéo tôi lên lầu.
Ngồi đối mặt với Giang Đại như , tôi hơi bối rối, muốn kéo mũ ở trên đầu xuống thấp một chút, kết quả còn chưa kéo xuống thì đã bị Giang Đại lấy ra.
“Đội lâu như , cũng nên trả lại cho em rồi.”
Tôi có lý do hoài nghi chỉ là cậu ấy không muốn mọi chuyện đến với tôi quá dễ dàng với tôi, người này có mấy thú vui ác độc thật đấy.
“Được rồi, đi, cậu muốn gì?”
Giang Đại thưởng thức ly trà trên tay giống như đang suy nghĩ nên chuyện này như thế nào, hành này lại cho tôi cảm giác rằng.
Cậu ấy đang nghĩ cách gài bẫy tôi.
“Em muốn theo đuổi chị.”
Trong lúc nhất thời tôi ngây người, người này thật sự rất thẳng thắn và không lòng vòng chút nào
“Tôi…”
“Chị nghe em trước đi, chị không muốn xa thì bây giờ chúng ta đã chung một trường rồi, chị em chưa gặp nữ sinh nào khác thì bây giờ cũng đã gặp rồi em vẫn cảm thấy chị tốt nhất, cho nên em vẫn muốn theo đuổi chị.”
Chuyện này… Nói đến đây tôi thật sự không biết nên từ chối như thế nào.
30.
Nói không tâm? Thì cũng không phải, tôi vẫn có chút hảo cảm với cậu ấy, nếu bây giờ chấp nhận thì cũng không có khả năng.
Bạn thấy sao?