Hơn nữa người đàn ông say rượu kia còn quay đầu chúng tôi một chút.
Anh ta mỉm : “Thì ra ở đây còn có đôi uyên ương sao, phòng đi, đứng ở đây gì.”
Tôi dùng tay che mặt, đây là chuyện gì chứ
Giang Đại cũng không dễ chịu gì, che mắt thở dài một tiếng.
“Chị, em thích chị, cho nên câu trả lời của chị là gì?”
18.
Câu hỏi thẳng thắn của Giang Đại cho tôi không kịp phản ứng, thật ra vừa rồi tôi cũng biết đại khái cậu ấy sẽ gì.
Nhưng khi cậu ấy thật sự ra những lời này thì tôi không biết phải trả lời như thế nào?
Đồng ý?
Nhưng nếu bình tĩnh mà suy nghĩ một chút thì tôi không thích cậu ấy, hơn nữa tôi cũng chẳng muốn thử cảm giác này một chút nào, nên không thể nào đồng ý .
Từ chối?
Nhưng tôi lại cảm thấy có chút luyến tiếc khi thấy dáng vẻ thất vọng của cậu ấy.
Nhưng tôi cũng không thể một cặn bã cứ để cậu ấy như mà không trả lời , hơn nữa cậu ấy sắp khai giảng rồi.
Những người cậu ấy gặp, những nữ sinh cậu ấy tiếp chắc chắn tốt hơn tôi nhiều.
Đến lúc đó lại lãng phí thời gian vô ích.
“Đừng im lặng như , chị gì em cũng có thể chấp nhận .”
Đột nhiên Giang Đại nhíu mày tôi một cái, tôi còn chưa từng trải qua những chuyện này, nên mặt lập tức đỏ lên.
Nhưng tôi vẫn bình tĩnh lại và với Giang Đại.
“Thật sự xin lỗi, Giang Đại, cậu rất tốt tôi không có cảm đó với cậu, cậu ở trong lòng tôi cũng chỉ là một em trai mới tốt nghiệp trung học như hai người Cao Trạch mà thôi, tôi không có cầm thú đến mức xuống tay với các cậu đâu.”
Giang Đại nhạo một tiếng: “Chị rất già sao? Chị cũng chỉ lớn hơn em hai tuổi mà thôi.”
Chậc, tuy rằng lời này của cậu ấy cho tôi rất vui vẻ, tôi vẫn phải từ chối cậu ấy.
“Cũng không phải tất cả đều là do nguyên nhân này, cậu sẽ khai giảng ngay thôi, coi như là tôi chấp nhận cậu đi, chúng ta phải xa ngay lập tức, tôi không muốn nghĩ đến chuyện này.”
Giang Đại cúi đầu vào mắt tôi, không gì.
Tôi ánh mắt của cậu ấy nó thay đổi từ thất vọng đến tổn thương rồi lại đến bình tĩnh.
Thật giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra .
Tôi ngạc nhiên trước sự khôi phục nhanh chóng của cậu ấy.
19.
“Được, em biết rồi, chị cứ coi như vừa rồi không xảy ra chuyện gì đi, để tránh nó ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của chị.”
Giang Đại xoay người đi vào trong tiệm, tôi cũng đi theo phía sau.
Trần Dịch còn hỏi chúng tôi vì sao lại cùng nhau trở về, tôi còn chưa tìm lý do giải thích, thì Giang Đại đã mở miệng trước.
“Vừa mới gặp ở nhà vệ sinh.”
Ánh mắt của Cao Trạch đặt lên người tôi, tôi gật đầu để chứng minh lời của Giang Đại là thật.
“Nhưng hai người thế nào đi chăng nữa thì cũng cảm thấy giống như đã có chuyện gì đó, hai người đường có lén chuyện gì khác sau lưng tui em đấy.”
Giang Đại trực tiếp nhét một xiên cánh gà vào miệng cậu ta.
“Tôi thấy cậu mới là người có chuyện đó, ăn phần của cậu đi.”
Hôm đó sau khi cơm nước xong xuôi, ba người bọn họ còn đưa tôi về nhà, tuy rằng điều này đã để cho Trần Dịch phát hiện ra nhà của chúng tôi cùng nằm trên một đường thẳng.
Nhưng sau khi tôi giải thích, cậu ta vẫn tha cho tôi.
Cuối cùng lúc lên lầu, tôi quay đầu lại thoáng qua thì thấy Giang Đại vẫn còn đứng đó, còn bọn Trần Dịch thì đã lên xe rồi.
Đương nhiên bọn họ đang ngồi ở trong xe gọi Giang Đại, cậu ấy vẫn một hồi lâu rồi mới lên xe.
Kể từ đó về sau chúng tôi chưa từng gặp nhau bao giờ, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Tôi cũng đang bận rộn chuyện khai giảng, rất nhanh đã vứt chuyện của bọn Giang Đại ra sau đầu, không nghĩ đến chuyện này nữa.
Đối với tôi mà cách tốt nhất là không suy nghĩ gì nữa thì mới thành công né tránh chuyện này.
Khi biết tin tức của họ là do tôi vô lướt vào vòng bè của Trần Dịch, là thư thông báo trúng tuyển của họ.
Hình như sắp khai giảng rồi.
Trần Dịch và Cao Trạch đều tiết lộ, đây là trường đại học rất tốt.
20.
Thư thông báo trúng tuyển của Giang Đại chỉ để lộ ra một chút, tuy rằng chỉ có một chút như , tôi thì cảm thấy nó rất quen.
Nhưng nghĩ lại, thư thông báo có kiểu giống như cũng không ít.
Sau đó tôi xách hành lý lên đường về trường.
“Cho nên cậu đã từ chối em trai trông rất đẹp trai kia sao?”
Tôi đang dọn dẹp ký túc xá đã hai tháng không ở rồi vừa trả lời cùng phòng.
“Đúng , còn cách nào khác đâu chứ, có thể là do người ta có cảm giác mới mẻ khi luyện lái xe mà thôi, không đến những thứ khác chỉ đến nhan sắc của cậu ấy thôi thì khi khai giảng không chừng phải người ta liên tục tỏ trong một thời gian ngắn đấy, chúng ta lại là người ở nơi đất khách, tớ chịu không nổi.”
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, tôi chuẩn bị đi nạp tiền cho thẻ nước, bây giờ đến cả tắm rửa cũng phải tính theo từng giây.
Tôi kéo tay cùng phòng đi trên đường đến trường, nghe ấy kể cho tôi nghe nhiều chuyện bát quái ở trong trường.
“Nghe năm nay có rất nhiều tân sinh viên đẹp trai đấy, mỗi người có một vẻ đẹp khác nhau.”
“Tân sinh viên còn chưa tới, mà cậu đã biết họ đẹp như thế nào rồi à?”
Bạn cùng phòng vỗ tay tôi.
“Cái này mà cậu cũng không hiểu sao, tuy rằng tân sinh còn chưa tới đã có ảnh chụp trong giấy chứng nhận rồi, hơn nữa độ chân thật của giấy chứng nhận có sức thuyết phục hơn một chút.”
Cũng đúng, nếu trong giấy chứng nhận đã đẹp đến mức người ta ngẩn người rồi thì bản thân người đó ở ngoài đời cũng không kém chút nào.
Cô ấy vừa , vừa lật cho tôi xem ảnh chụp mấy chàng đẹp trai mà ấy sưu tầm .
Sau đó tầm mắt của tôi tập trung vào một tấm hình, trong nháy mắt khi lấy lướt qua tôi lại kéo trở về.
“Người này cũng là người của trường chúng ta?”
Tay của tôi run rẩy hỏi.
“Đúng , sinh viên năm nhất, khoa y học, hình như tên là gì nhỉ, Giang Đại, cậu phản ứng mạnh như gì?”
“Phản ứng này mà còn không mạnh sao, không phải là trường học ở rất xa sao?”
Sao còn học cùng trường với tôi.
“Chẳng lẽ cậu ấy chính là em trai mà cậu đã từ chối trong kỳ nghỉ hè sao?”
“Không phải chẳng lẽ, mà chắc chắn chính là cậu ấy.”
Bạn cùng phòng kinh ngạc vỗ vai tôi.
“Vậy cậu thiệt lớn rồi đấy.”
21.
Tôi cảm thấy đây không phải là chuyện tôi có thiệt lớn hay không, mà lỡ như trùng hợp gặp Giang Đại thì tôi phải sao bây giờ.
Tuy rằng da mặt tôi dày điều này cũng không có nghĩa là tôi thật sự có thể đối mặt với người tỏ với tôi cách đây không lâu mà không có chút cảm giác gì .
“Tớ cảm thấy sau này chúng ta cần phải tránh sinh viên khoa y rồi.”
Bạn cùng phòng với tôi bằng vẻ mặt kỳ lạ: “Có khả năng gặp đấy, kỳ này chúng ta có một môn tự chọn, hình như học cùng với sinh viên năm nhất đấy.”
Nghĩ đến đây tôi thật sự cảm thấy rất đau đầu, quả thật trường chúng tôi nổi tiếng rất khó trong môn tự chọn, sao có thể trùng hợp mà chọn chung lớp rồi chung môn chứ.
Sau đó quả nhiên đúng với tỷ lệ rớt môn siêu cao mà thầy đã , tôi đã rớt môn, là kiểu vừa mới kẹt ở biên giới rớt môn.
Không biết nên sao bây giờ?
Đúng là vẫn chưa thể thi lại, vì thế học kỳ này khi vừa khai giảng chúng tôi liền đóng phí học lại.
“Chắc không có khả năng chúng ta học cùng bọn họ đâu ha?”
“Có thể, môn đó là môn lớn, mấy lớp cùng học môn đó lận, từ giờ cậu bắt đầu cầu nguyện đi, cầu nguyện cậu đừng gặp cậu em kia.”
Vì thế mỗi ngày khi tân sinh viên năm nhất còn chưa đến, tôi đều cầu nguyện, cầu bản thân đừng gặp Giang Đại.
Tuy rằng lúc đó đã từ chối và cũng không có chuyện gì khó xử xảy ra, trong đầu tôi đã hiện lên một suy nghĩ một chút, lỡ như gặp lại Giang Đại thì tôi có thể ung dung đối mặt với cậu ấy sao?
Bạn thấy sao?