Yêu Đương Với Em [...] – Chương 3

Chương 3

Thậm chí tôi ở phía sau còn không nhịn mà lấy tay che mặt, đời này tôi chưa từng cảm thấy xấu hổ như bao giờ cả, vốn dĩ tôi cho rằng việc luyện tập lái xe với ba sinh viên đại học tương lai đã là thử thách lớn nhất rồi, không ngờ thử thách lớn nhất của tôi là việc này.

Nói xong còn chưa đủ, huấn luyện viên còn mạnh mẽ cầu chúng tôi thêm Wechat.

Trần Dịch và Cao Trạch đều rất phối hợp mà lấy điện thoại ra thêm Wechat với tôi, cuối cùng chỉ còn lại có một mình Giang Đại.

Tôi do dự có nên thêm hay không, hơn nữa cậu ấy có vẻ không muốn thêm lắm.

Hơn nữa cậu ấy cũng không lấy điện thoại ra, lúc này huấn luyện viên cũng đang hướng dẫn Trần Dịch – người đang luyện tập.

Vì thế tôi nghĩ, không thêm thì không thêm.

Vừa định cất điện thoại di lại, thì cổ tay lại bị ai đó nắm chặt.

10.

Sau đó tôi nghe thấy một tiếng tít vang lên, quét mã thành công, sau đó có tin nhắn lời mời của Giang Đại.

Tôi mới vừa nhấn chấp nhận, thì chợt nghe Giang Đại thì thầm vào tai tôi.

“Chị, như thế nào? Vị thành niên không nằm trong phạm vi suy nghĩ của chị sao?”

Trong khoảng thời gian ngắn tôi không kịp phản ứng lại với lời của cậu ấy, chờ khi xe chạy, Giang Đại kéo dài khoảng cách, tôi mới kịp phản ứng lại lời vừa rồi của cậu ấy là có ý gì.

Rõ ràng là vừa rồi cậu ấy ngồi im, cho nên tôi mới không muốn thêm, tại sao bây giờ vẫn là lỗi của tôi ?

Nhưng tôi cũng không dám gì nhiều.

Mà chỉ có thể cầm điện thoại di bọn họ luyện xe, có thể là do tôi đã hiểu cách lái xe.

Cho nên hôm nay tôi lái xe rất thuận lợi, và tôi cảm thấy rất tự tin khi nghĩ đến ngày mai sẽ lái xe trên đường.

Lúc ra khỏi cổng trường lái xe, bọn Trần Dịch và Giang Đại vẫn còn đứng ở ven đường, không biết đang cái gì.

“Các cậu còn chưa về sao?”

Trần Dịch : “Tụi em đang bàn đến chuyện tìm huấn luyện viên suy nghĩ, ngày mai tụi em có chút việc không thể đến tập lái xe .”

Tôi à một tiếng, đáng tiếc quá đi mất, dù sao ngày mai chỉ có mình tôi nên chắc chắn sẽ rất lo lắng đây.

Có thể là ra tôi đang suy nghĩ gì, Cao Trạch đẩy Giang Đại một cái.

Rồi mỉm hì hì với tôi: “Chị đừng lo lắng, chỉ có em và Trần Dịch bận chuyện thôi, Giang rảnh, ngày mai Giang nhất định sẽ tới.”

Tôi lại đem ánh mắt chờ mong đặt ở trên người Giang Đại, cậu ấy tôi một hồi lâu, mới gật gật đầu.

“Ừm, sẽ tới.”

Vì thế nhân lúc bọn họ đi tìm huấn luyện viên, thì tôi đón xe về nhà.

Ngày hôm sau, khi đến trường dạy lái xe, quả nhiên chỉ có một mình Giang Đại đến, hình như người này chỉ mặc quần áo có màu đen trắng thôi .

11.

Cũng không sợ bị đen do phơi nắng.

Tôi lại thoáng qua cánh tay bị lộ ra bên ngoài của Giang Đại, rồi, da ở mức này cho dù có bị đen thì cũng trắng hơn người bình thường.

“Được rồi, hôm nay cũng chỉ có hai người thôi nên thời gian đi thử cũng sẽ nhiều hơn một chút, Tiểu Đường em đã chuẩn bị xong chưa? Đừng để mất mặt trước em trai đấy.”

Huấn luyện viên ha hả vỗ bả vai của tôi, không biết vì sao tôi lại cảm thấy ánh mắt của Giang Đại tôi có chút lạnh lùng.

Mùa hè mà tôi lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Nhưng rất nhanh sau đó tôi không còn cảm thấy như nữa, dù sao thử thách lớn nhất của tôi bây giờ chính là lái xe ở trên đường.

Bên cạnh trường dạy lái xe còn có một con đường dành cho mọi người luyện tập, điều khó chịu nhất chính là trên con đường đó lại có những chiếc xe không phải của trường lái.

Tôi chiếc xe ở trên đường rồi cau mày.

Tôi quay đầu với huấn luyện viên: “Hôm nay tôi có thể không lái không?”

“Đi mua đồ có thể không trả tiền à?”

Được rồi, hiểu rồi.

Người thứ nhất vẫn là Giang Đại, qua thì ngay cả một chút lo lắng cậu ấy cũng không có, khi lái xe ở trên đường thì trông rất thành thạo.

Lúc quay về còn bẻ tay lái bằng một tay.

Đẹp trai như , lại có người không cho phép Giang Đại thể hiện ngầu như khi lái xe.

Huấn luyện đánh thật mạnh vào tay của Giang Đại.

“Giữ vô lăng bằng cả hai tay, tay cậu dài lắm à? Cậu xem Tiểu Đường thấy rồi nghĩ như thế nào? Không thể hiện sự ngầu lòi của mình khi lái xe, chờ đến khi cậu thi bằng lái rồi thì muốn thể hiện mình ngầu như thế nào cũng không ai cậu đâu.”

Vì thế Giang Đại chỉ có thể ngoan ngoãn nắm chắc tay lái, tuy rằng tôi có cảm giác lời huấn luyện viên giống như đang mắng chúng tôi , tôi cảm thấy rất buồn .

Tôi không có điều gì khác mà đang biểu cảm vừa rồi của Giang Đại, bình thường trên mặt cậu ấy không có biểu cảm gì, khi bị đánh lại cảm thấy ấm ức mà siết c.h.ặ.t t.a.y lại.

Thật là buồn .

12.

Đang thì tôi phát hiện Giang Đại đang tôi qua gương chiếu hậu, cậu ấy còn trừng mắt liếc tôi một cái.

Trong nháy mắt tôi liền khom lưng , không cho Giang Đại thấy tôi nữa.

Trẻ con bây giờ thật sự thù rất dai.

Lúc Giang Đại xuống xe đổi vị trí với tôi, đã lặng lẽ nhạo bên tai tôi.

“Cười cái gì mà , ngay cả thắng xe cũng đạp không .”

Nói xong cậu còn vỗ đầu tôi rồi chui vào ghế sau ngồi, tôi bất ngờ đến mức không thể đánh lại cậu ấy.

Đúng , trông tôi rất nhỏ bé khi đứng với những người cao to như họ, mỗi lần họ luyện tập lái xe xong thì tôi phải chỉnh ghế ngồi lại một chút.

Nếu không thì tôi không đạp phanh .

Tôi tức giận ngồi lên xe, vốn dĩ tôi muốn chứng minh bản thân một chút, nên không điều chỉnh ghế ngồi mà tiếp tục lái xe.

Huấn luyện viên im lặng tôi.

“E không điều chỉnh ghế ngồi sao? Lát nữa kiểu gì cũng có người chỗ này không có ai lái xe mất.”

“Tôi…”

Thật sự rất quá đáng!

Mấy người cao nhất đúng không! Tôi điều chỉnh ghế ngồi trong nước mắt và nghe thấy tiếng nhẹ từ ghế sau.

Tôi ngẩng đầu về hướng người trong kính chiếu hậu mà dựng thẳng ngón giữa, sau đó bắt đầu lái xe.

Chờ đến khi kết thúc, lúc tôi từ trên xe xuống thì gần như đã kiệt sức.

Tôi biết cách lái tôi không thể nào lái .

Nếu huấn luyện viên không giữ thắng xe liên tục thì không chừng cả ba chúng tôi đã đ.â.m sầm vào trong bụi cây rồi.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất muốn nôn lại nôn không ra, xe chạy nhanh đến mức ngay cả những người không say xe như tôi cũng cảm thấy say xe.

Đột nhiên ở bên cạnh xuất hiện một chai nước, ngón tay thon dài của Giang Đại nắm lấy thân chai, tay kia thì cầm giấy.

“Súc miệng đi, sẽ khá hơn một chút.”

Tôi nhận lấy nước để súc miệng, sau đó lại nhận lấy khăn giấy của Giang Đại.

Tôi lau khóe miệng, chiếc xe này thật sự không phải là thứ mà con người có thể lái .

“Cám ơn nha.”

Không có việc gì, chị đã lái rất tốt rồi, lần sau sẽ tốt hơn.”

Lời an ủi này, cũng không phải lời mà Giang Đại có thể ra.

Nhưng tôi nghiêng đầu cậu ấy thì lại cảm thấy cậu ấy rất nghiêm túc khi ra những lời này.

13.

“Hy vọng là .”

Sau khi nghỉ ngơi một lát, huấn luyện viên bảo chúng tôi về trước, trước khi về còn không quên với tôi.

“Tiểu Đường à, thật ra lần này em lái cũng không tệ, em mới lái xe đi trên đường lần đầu như là đã tốt lắm rồi, không cần phải cảm thấy áp lực, học cho tốt vào.”

Tôi gượng gật đầu, nếu người vừa mới bị ta mắng đến mức m.á.u chó đầy đầu không phải là tôi, thì tôi còn có thể tin mấy lời này của huấn luyện viên.

Tôi nghi ngờ đây chính là những câu mà huấn luyện viên như họ thường hay dùng.

Vừa ra khỏi cửa liền thấy Giang Đại, tôi không ngờ cậu ấy còn chưa về, tôi còn tưởng cậu ấy đã về từ sớm rồi.

“Sao cậu còn chưa đi?”

“Không có gì, tôi chờ để đưa chị về nhà.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...