Tống Nghi lấy thìa múc một thìa đậu phụ sốt gạch cua bỏ vào bát tôi.
Vẻ mặt lúng túng, liên tục liếc tôi.
"Sao cậu lại giúp tôi?"
"Cậu không ghét tôi sao?"
Tôi đang ăn một thìa cơm trộn.
Nghe ta , tôi đành phải dồn cơm sang hai bên má, rồi mới trả lời ta.
"Cũng hơi ghét."
"Nhưng mà tôi thấy tên con trai đó còn kinh tởm hơn."
Cô ta chống cằm, uể oải "Ồ" một tiếng.
Một lúc sau, Tống Nghi lại ấp úng lên tiếng.
"Xin lỗi nhé, trước đây tôi không nên mắng cậu là trẻ em thiểu năng trí tuệ."
Tôi không ngẩng đầu lên, vừa cơm vừa , giọng rất mơ hồ.
"Không sao đâu, Lục Tư Chiêu cũng cậu là trẻ em thiểu năng trí tuệ rồi."
"Còn chọc cậu đến mức hạ đường huyết, chúng ta huề nhau rồi."
Tống Nghi: "..."
Cô ta lại lạnh lùng múc thêm ba thìa đậu phụ sốt gạch cua cho tôi, rồi tức giận đứng dậy trở về chỗ ngồi.
Tôi dừng thìa lại, rồi tiếp tục cúi đầu ăn đậu phụ trong bát.
Tôi tạm thời không có ý định kết với Tống Nghi, nên không muốn đáp lại sự lành của ta.
Giữa chừng, nhân viên phục vụ bưng vào hai ly sữa, hỏi Lục Tư Chiêu và Tạ Sùng.
"Hai vừa rồi mỗi người gọi một ly sữa, để trước mặt từng người ạ?"
Cả hai đều chỉ vào tôi.
"Đưa cho ấy."
Có người không biết hình của chúng tôi, liền thẳng thắn hỏi.
"Này Tạ Sùng, người ta Lục Tư Chiêu gọi cho cậu ta, sao cậu cũng gọi cho cậu ta? Muốn cướp à?"
Tạ Sùng lạnh mặt, không giải thích.
Lục Tư Chiêu lại bảo nhân viên phục vụ đặt cả hai ly sữa trước mặt tôi.
Vẻ mặt không hề lúng túng, ngược lại còn có chút hài lòng.
"Tạ Sùng luôn coi tôi như em ruột, chăm sóc ấy cũng là chuyện nên ."
Tạ Sùng khẩy, không để ý đến ấy.
Lục Tư Chiêu tự mình tiếp, giọng điệu rất đáng ghét.
"Tạ Sùng không thể nào có ý đồ gì khác với tôi đâu, vì chúng tôi đến với nhau là do Tạ Sùng tác hợp đấy."
Nói rồi Lục Tư Chiêu vỗ vai Tạ Sùng.
"Anh vợ, cảm ơn nhé."
"Cút."
Tạ Sùng hất tay ấy ra, sắc mặt ngày càng u ám.
Lục Tư Chiêu khịt mũi , không chấp nhặt với ta.
Bữa tiệc mừng công hôm nay đồng thời cũng là tiệc tiễn Tạ Sùng.
Nghe ta sẽ sang Myanmar sinh viên trao đổi.
Là Lục Tư Chiêu đã giới thiệu ta với khoa.
Tôi vừa uống sữa vừa cảm khái lắc đầu.
Lục Tư Chiêu đúng là một chàng trai có tầm xa trông rộng.
Buổi tối sau bữa tiệc, Tạ Sùng chặn tôi lại khi tôi chuẩn bị rời đi.
Anh ta cúi đầu, khổ.
"Nguyên Nguyên, khoảng thời gian này đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, vốn dĩ có rất nhiều lời muốn với em."
"Nhưng nghĩ lại, thôi không nữa, để tránh em phiền lòng."
Tôi có chút khó hiểu.
Vậy rốt cuộc ta gọi tôi lại là muốn gì?
Lục Tư Chiêu thanh toán xong quay lại, vừa đúng lúc thấy ta đang ở đây đạo đức giả.
Khi lướt qua ta, Lục Tư Chiêu cố ý va nhẹ vào vai.
Khóe môi ấy nhếch lên đầy chế giễu.
Vừa kéo tôi rời đi, vừa với Tạ Sùng bằng giọng chậm rãi:
"Cậu nghĩ cậu ra thì có tác dụng gì?"
"Anh vợ à, chúc có một chuyến đi Myanmar thuận buồm xuôi gió nhé."
24
Hình như đầu óc tôi bây giờ nhanh nhạy hơn trước một chút rồi.
Vừa về đến nhà, tôi liền phản ứng lại, chợt "a" lên một tiếng.
"Hình như Tạ Sùng thích mình rồi."
Sắc mặt Lục Tư Chiêu biến đổi, càng thêm chứng thực cho suy đoán của tôi.
Tôi mừng rỡ kéo tay áo ấy lắc lắc.
"Đúng không đúng không, em đúng rồi chứ?"
Sắc mặt Lục Tư Chiêu sa sầm, "Em vui lắm à?"
"Ừ ừ!"
"Bởi vì em..."
Lời còn chưa hết, môi đã bị Lục Tư Chiêu chặn lại.
Anh ấy ấn tôi xuống ghế sofa, nụ hôn mang theo lực mạnh mẽ.
Mãi một lúc sau mới buông tôi ra.
"Bây giờ em biết thì đã muộn rồi."
"Em đã tỏ với rồi, dám có ý đồ xấu xa chính là ngoại , hiểu chưa?"
Môi tôi vừa đau vừa tê dại.
Tôi có chút uất ức lên án:
"Em chỉ đang vui vì phản ứng của mình nhanh hơn một chút thôi mà."
"Anh hôn em đau quá..."
Lục Tư Chiêu sững người, nhỏ giọng xin lỗi.
"Nguyên Nguyên, xin lỗi."
Sau đó, ấy lại cúi xuống hôn tôi.
Lần này tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lục Tư Chiêu mút nhẹ môi tôi rồi lại buông ra.
"Xin lỗi..."
Tôi vòng tay qua cổ ấy, giọng cũng vô thức nhỏ nhẹ.
"Anh đừng sợ, em chỉ thích mình thôi."
Lục Tư Chiêu luồn tay qua hõm đầu gối, bế tôi lên.
Cúi đầu cọ cọ vào chóp mũi tôi đầy âu yếm.
"Nói lại lần nữa."
Tôi bị bế vào phòng Lục Tư Chiêu.
Từ trên giường đến phòng tắm, rồi đến ghế sofa, ghế tựa, cầu thang.
Bị ép phải vô số lần "Em thích ".
Sau đó, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Lục Tư Chiêu bế tôi ra khỏi phòng tắm, thay cho tôi một bộ đồ ngủ.
Một nụ hôn chúc ngủ ngon ngọt ngào rơi trên trán tôi.
Lục Tư Chiêu nhỏ giọng :
"Anh em."
(Hết)
Bạn thấy sao?