21
Tôi cờ gặp cảnh tượng đó khi đang đợi Lục Tư Chiêu tan học.
Mọi người trong lớp học bên cạnh lần lượt đi ra, tôi thấy Tống Nghi mặc váy đi phía trước.
Phía sau có một nam sinh gần như dính sát vào ta.
Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên từ giữa hai chân nam sinh.
Vì Tống Nghi gần như đi cuối cùng nên phía sau không có mấy người.
Khả năng có người tốt bụng lên tiếng nhắc nhở ta lại càng thấp.
May mắn thay, khi tia sáng lóe lên lần nữa, Tống Nghi đã ý tới.
Ngay khi ta quay đầu lại, nam sinh đã nhét điện thoại vào túi.
"Cậu đang gì đấy?"
Tống Nghi chằm chằm chất vấn cậu ta, giọng không hề hạ thấp.
"Chụp lén à?"
Những sinh viên chuẩn bị rời đi ngửi thấy mùi drama, liền dừng lại xem.
Nam sinh thản nhiên phủ nhận.
"Nghĩ nhiều rồi đấy Tống Nghi."
Tống Nghi tức giận đến mức mặt mày căng thẳng.
"Vậy thì đưa điện thoại cho tôi xem."
"Tại sao chứ?"
Nam sinh vênh váo .
"Cậu có biết 'quyền riêng tư' là gì không?"
Tay Tống Nghi nắm chặt bên hông.
"Cậu chột dạ cái gì?"
"Chính là cậu đã chụp lén, tôi thấy đèn flash rồi, đưa điện thoại ra đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Xung quanh có vài học thấy liền lên tiếng thúc giục nam sinh.
Bảo cậu ta đưa điện thoại ra.
Nam sinh chửi rủa vài câu, vẫn không chịu thua.
"Mẹ kiếp, muốn xem thì xem."
"Nếu chứng minh tôi không chụp lén, ngày mai cậu phải xin lỗi tôi trước mặt bốn lớp trong giờ học lớn."
Tống Nghi tức giận đến mức không chút do dự gật đầu đồng ý.
"Vậy nếu cậu chụp lén thì sao?"
Nam sinh bĩu môi, "Vậy thì cậu cứ báo cảnh sát tống tôi vào tù đi."
Mọi người thấy thái độ chắc chắn của nam sinh, cũng bắt đầu dao .
Lớp của Lục Tư Chiêu học thêm giờ, tan học ra ngoài, người xem càng đông hơn.
Tống Nghi thấy Tạ Sùng vừa ra, vẻ mặt căng thẳng dịu đi đôi chút.
Như thể sự xuất hiện của Tạ Sùng đã tiếp thêm sức mạnh cho Tống Nghi.
Tống Nghi gật đầu, "Được."
Nam sinh lấy điện thoại ra, mở khóa rồi đưa thẳng cho Tống Nghi.
Tùy ta muốn xem gì thì xem.
Thực sự không có bức ảnh nào.
Hai ba phút trôi qua, có người đợi sốt ruột, vừa càu nhàu vừa tản ra.
Mục tiêu chỉ trích ngay lập tức chuyển sang Tống Nghi.
Khuôn mặt ngày càng tái nhợt, cuống cuồng lướt qua các ứng dụng, lẩm bẩm.
"Không thể nào, mình không thể nhầm ."
Cô ta theo bản năng cầu cứu Tạ Sùng.
"Tạ học trưởng, em bị chụp l..."
"Không liên quan đến tôi."
Tạ Sùng lạnh lùng cắt ngang, "Còn bao lâu nữa mới xong? Hôm nay thí nghiệm cậu phụ trách ghi chép đấy."
Lúc này tôi mới tin rằng sự thiên vị của Tạ Sùng dành cho Tống Nghi là do năng khiếu vật lý của ta.
Tên nam sinh kia khoanh tay dựa vào tường, khẩy Tống Nghi sắp khóc.
Lục Tư Chiêu bị giáo viên giữ lại vài phút, cuối cùng mới ra ngoài.
Anh ấy đi đến bên cạnh tôi, thờ ơ liếc màn kịch ồn ào bên kia.
"Đang xem gì mà chăm ?"
Tôi chằm chằm vào nam sinh, không để ý đến lời Lục Tư Chiêu.
Cho đến khi nam sinh đứng thẳng dậy, mất kiên nhẫn với Tống Nghi:
"Xem xong điện thoại rồi thì trả lại cho tôi, à, đừng quên xin lỗi trước mặt mọi người vào ngày mai đấy."
Tôi mới rõ quần áo của cậu ta.
Để không thêm rắc rối cho những người quan tâm đến mình, tôi hiếm khi chủ xen vào chuyện này.
Nhưng lần này, tôi thực sự thấy rất rõ.
"Không phải cái điện thoại này."
Giọng của tôi khiến những người định rời đi dừng bước.
Nghe , nam sinh đột nhiên quay đầu tôi.
Vẻ mặt hoàn toàn khác với vẻ ung dung tự tại ban nãy.
Tống Nghi như nắm cọng cỏ cứu mạng, vội vàng chạy đến trước mặt tôi.
"Cậu gì?"
"Cái điện thoại chụp lén, vỏ màu trắng, không giống cái này."
"Cái điện thoại đó cậu ta nhét ở thắt lưng."
Trán nam sinh toát mồ hôi lạnh.
Cậu ta luống cuống xung quanh, quay người bỏ chạy.
Nhưng rất nhanh đã bị các nam sinh khác đuổi kịp và giữ lại.
Lật áo khoác của cậu ta lên, một chiếc điện thoại khác đang kẹp ở thắt lưng.
Khoảnh khắc thấy những bức ảnh, Tống Nghi không kìm nữa mà òa khóc.
Tôi không ta nữa.
Rời đi cùng Lục Tư Chiêu.
22
"Lục Tư Chiêu, Lục Tư Chiêu."
"Anh có thấy em hơi lắm chuyện không?"
"Không."
Lục Tư Chiêu lấy từ trong cặp một gói kẹo dẻo trái cây, mở ra đưa cho tôi.
Giọng dịu dàng và nghiêm túc.
"Em đã bảo vệ người khác, rất giỏi đấy Nguyên Nguyên."
Tôi gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó đút cho Lục Tư Chiêu một viên kẹo, coi như phần thưởng.
Khi sắp ra khỏi cổng trường, Tống Nghi đột nhiên đuổi theo.
"Cảm ơn..."
Tôi ừ một tiếng, rồi lại thản nhiên quay đầu tiếp tục vừa trò chuyện vừa đi cùng Lục Tư Chiêu.
Không để tâm đến Tống Nghi.
23
Một tuần sau, kết quả của một cuộc thi mà nhóm của Lục Tư Chiêu tham gia trước đó đã công bố.
Giành giải nhất.
Hình như giải này có giá trị lắm, thầy hướng dẫn thậm chí còn cấp kinh phí để tổ chức tiệc mừng công.
Kinh phí rất dồi dào, có người còn dẫn đi cùng.
Lục Tư Chiêu cũng dẫn tôi theo.
Tôi đang tập trung trộn cơm với đậu phụ sốt gạch cua.
Không biết từ lúc nào Tống Nghi đã ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi giật mình.
"Này, hôm đó, cậu... mắt cậu tinh đấy."
Tôi khó hiểu ta, không gì, tiếp tục trộn cơm.
Bạn thấy sao?