Thấp đến mức nếu ấy vì chuyện này mà bỏ tôi, tôi cùng lắm chỉ buồn một ngày là xong.
Thời gian chờ đợi câu trả lời của Lục Tư Chiêu bỗng trở nên dài đăng đẳng.
Hình như đã qua rất lâu rất lâu, tôi mới nghe thấy giọng của ấy.
"Quả nhiên là—"
Lục Tư Chiêu lại giơ tay lên, kéo dài giọng , chậm rãi nốt nửa câu sau.
"Bản thân thối nát, liền nghĩ người khác cũng nên thối nát như mình."
Vừa dứt lời, ấy lại giáng thêm một cú vào mặt Tạ Sùng.
"Để chứng minh tôi giống cậu, cho dù tổn thương ấy cũng không sao?"
Vì kiềm chế cơn giận, giọng Lục Tư Chiêu khàn đặc đến run rẩy.
"Cậu bị mù à? Không thấy ấy buồn đến mức nào sao?!"
Tạ Sùng đang quay lưng về phía tôi bỗng khựng lại.
Anh ta không quay đầu lại theo lời Lục Tư Chiêu, chỉ thản nhiên :
"Có quan trọng gì?"
"Dù sao ta cũng quen rồi."
17
Vì câu này, hai người lại đánh nhau.
Khi Tạ Sùng chuẩn bị đánh trả Lục Tư Chiêu, tôi nhặt một hòn đá không to không nhỏ trong bụi cỏ, dùng hết sức ném vào tay ta.
Tạ Sùng đau đến mức cả cánh tay run lên.
Nhưng may mắn là cuối cùng cũng dừng lại.
Tôi đã hứa với Lục Tư Chiêu là sẽ bảo vệ ấy.
Cái nhận thức 'mình cũng có thể gì đó cho ấy' khiến tôi thấy rất mãn nguyện.
Tôi bước tới, đỡ Lục Tư Chiêu dậy.
"Anh ấy đúng, tôi quen rồi, không để ý đến lời họ lắm đâu."
Nói rồi tôi vết thương trên người ấy, muốn chạm vào lại không dám.
Khóe miệng tôi lại bất giác xị xuống.
"Nhìn thấy bị thương, tôi mới thấy buồn."
"Vậy nên đừng đánh nhau với ta nữa, chúng ta đến bệnh viện đi."
Lục Tư Chiêu còn chưa lên tiếng, Tạ Sùng đứng sau tôi đã bật khẽ.
Tôi coi như không nghe thấy, đỡ Lục Tư Chiêu rời đi.
"Nguyên Nguyên."
Tạ Sùng lại lên tiếng, tôi không rõ cảm trong giọng của ta.
"Tay tôi chảy máu rồi."
Tôi lấy khăn giấy ấn vào chỗ tay Lục Tư Chiêu đang rỉ máu, không rảnh trả lời ta.
Anh ta đột nhiên nhấn mạnh chuyện này gì chứ?
Tôi hơi lo lắng, không biết ta có định "ăn vạ" tôi không nữa.
18
Đến bệnh viện.
Nghe bác sĩ khớp ngón tay của ấy bị trật, mắt tôi lập tức đỏ hoe.
Nhưng Lục Tư Chiêu trông vẫn dửng dưng như thường.
Băng bó xong, chúng tôi liền về nhà.
Lục Tư Chiêu chắc hẳn đã nhận ra tâm trạng tôi đang sa sút, bèn cà lơ phất phơ .
"Chậc, Tạ Sùng ra tay vẫn còn quá nhẹ."
Tôi ngẩng đầu, ấy đầy khó hiểu.
"Hả?"
Lục Tư Chiêu nhướng mày, ánh mắt lướt trên bàn tay băng bó.
"Đánh nhau qua loa vài cái, trật khớp một chút, em đã cảm đến mức này rồi."
"Nếu nặng hơn một chút, chẳng phải em sẽ càng cảm hơn sao?"
"Cảm thêm vài lần nữa, biết đâu em sẽ thích luôn đấy."
Lục Tư Chiêu dựa người vào ghế sofa, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ.
"Ngày mai hẹn Tạ Sùng ra, xem khi nào cậu ta rảnh lại đến đánh thêm vài cú nữa."
Vì biểu cảm của Lục Tư Chiêu quá nghiêm túc.
Tôi bị lừa, tưởng ấy thật.
Vội vàng tiến đến trước mặt ấy, buột miệng .
"Em đã rất thích rồi!"
"Đừng có chủ xin bị đánh nữa!"
Tự mình xin bị đánh chẳng phải là sở thích kỳ quái lắm sao?
"Em gì cơ?"
Lục Tư Chiêu từ từ ngừng , tôi chằm chằm.
Lúc này tôi mới nhận ra, hình như vừa rồi mình đã tỏ .
Dưới ánh trăng dịu dàng, sự căng thẳng và bất an của Lục Tư Chiêu hiện rõ mồn một.
Tôi chớp chớp mắt.
Rồi đưa hai tay ôm lấy mái tóc dài bên tai, cúi đầu.
Đặt một nụ hôn lên má Lục Tư Chiêu.
"Không chỉ là cảm đâu."
"Còn có rất rất nhiều xót xa nữa."
"Vì thích, nên mới xót xa."
Rất lâu sau, Lục Tư Chiêu mới lên tiếng.
"Cũng có rất rất nhiều thích sao?"
Tôi gật đầu, "Có ạ."
Sau đó.
Ngày hôm đó trở thành ngày tôi thấy Lục Tư Chiêu nhiều nhất kể từ khi quen biết ấy.
Mối đầu của tôi đã âm thầm đi đúng hướng từ lúc nào không hay.
19
Thực ra Tạ Sùng đã đoán sai.
Anh ta chế giễu Lục Tư Chiêu đánh nhau chỉ là công cốc.
Nhưng sự thật là, kể từ ngày hôm đó, những lời đồn đại bỗng nhiên biến mất như chưa từng tồn tại.
Thỉnh thoảng tôi lén những người xung quanh, mọi người đều đang việc của mình, không còn ai cứ tôi chằm chằm nữa.
Có lẽ là mọi người đều không muốn khuôn mặt của mình trở nên thảm như Tạ Sùng.
Còn việc có ai xấu sau lưng hay không thì tôi không cần phải phí não suy nghĩ nữa.
20
Vì bị thương ở đầu nên Tống Nghi phải đợi đến khi hoàn toàn bình phục mới quay lại trường.
Nghe tôi và Tạ Sùng đã hoàn toàn chấm dứt, ta thực sự bắt đầu theo đuổi Tạ Sùng một cách công khai.
Thỉnh thoảng ánh mắt chạm phải tôi, ta cũng chỉ khẽ hừ một tiếng, không những lời cay nghiệt nữa.
Tôi nghĩ, chính vì ta không còn đáng ghét như trước.
Nên hôm đó tôi mới đứng ra.
Bạn thấy sao?