08
Con trai của bà chủ nhà trông cũng khá đẹp trai, cao ráo, sáng sủa.
Anh ấy là kỹ sư phần mềm, thu nhập hằng năm năm trăm nghìn.
Trước đây bà chủ nhà đã từng giới thiệu rất kỹ về con trai bà ấy, tôi cứ tưởng bà chỉ thôi.
“Tiểu Ngư, con trai dì tên là Lâm Hoa, công việc ổn định, nhà dì cũng có nhiều căn lắm, con xem—”
Bà chủ nhà vừa giới thiệu.
Tôi vừa đưa tay ra định bắt tay với Lâm Hoa.
Nhưng chưa kịp bắt tay, cổ tay tôi đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt lại.
Tôi quay đầu lại, thấy Nguyên Sùng đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ.
Anh ấy ấn vai tôi xuống ghế:
“Ngồi.”
“Anh là ai?”
Lâm Hoa và bà chủ nhà đồng thanh hỏi.
“Tôi là sếp của Nguyễn Du.”
Nguyên Sùng phủi phủi bụi trên vai, vắt chéo chân, mặt lạnh tanh:
“Nghe ấy đi xem mắt, tôi đến giúp ấy kiểm tra chất lượng đối tượng.”
Tôi khổ, cảm thấy tuyệt vọng, cố gắng giữ vẻ lịch sự nhất có thể.
“À, là sếp à!”
Bà chủ nhà vỡ lẽ:
“Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, hóa ra là ông chủ của Tiểu Ngư.”
Nguyên Sùng lạnh lùng sang Lâm Hoa, hỏi thẳng:
“Có bao nhiêu tài sản?”
“Tổng giám đốc…”
Tôi vội vàng bịt miệng ấy lại.
Ai lại hỏi mấy câu này ngay trong buổi xem mắt chứ?!
“Một tòa nhà đấy!”
Bà chủ nhà tươi trả lời:
“Dì có một tòa, con trai dì cũng có một tòa.”
Nguyên Sùng quay sang tôi:
“Tôi có ba căn biệt thự, năm tòa chung cư, nếu em thích hai tòa, cũng không phải là không thể mua.”
Tôi: “???”
Anh ấy có biết mình đang gì không ?
“Con trai tôi thu nhập năm trăm nghìn đấy! Công ty của cậu qua cũng chẳng mấy lời lãi.”
Bà chủ nhà chiến ý bừng bừng:
“Tiểu Ngư nhà chúng tôi xinh đẹp ngoan ngoãn như , mà lại phải đi theo cậu chạy shipper thêm.”
Bà ấy với tôi:
“Tiểu Ngư à, nếu con với Tiểu Hoa mà thành đôi, thì con sẽ không cần phải cực khổ thêm nữa!”
“Năm trăm nghìn một năm?”
Nguyên Sùng nhướng mày, khí thế bừng bừng:
“Mỗi tháng lương tôi đã không chỉ có năm trăm nghìn. Còn việc thêm… chẳng qua là sở thích cá nhân của chúng tôi thôi.”
“Ôi! Chém gió thì ai chả biết!”
Bà chủ nhà bật chế giễu.
“Dì ơi, ấy thật đấy…”
Tôi nhẹ nhàng ho một tiếng, nhắc nhở bà chủ nhà bằng giọng nhỏ xíu.
Bà chủ nhà sắc mặt sa sầm:
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Nguyên Sùng nhân tiện đứng dậy:
“Con trai dì hình như không cao bằng tôi, tỷ lệ cơ thể cũng không cân đối bằng tôi, tôi có tám múi cơ bụng, cậu ấy có không?”
Tôi vô thức kéo vạt áo ấy.
Đủ rồi đủ rồi, ấy đúng là quá đáng lắm rồi.
Cả quán cà phê chìm trong yên lặng.
Mãi đến khi bà chủ nhà cau mày, lên tiếng:
“Cậu tự khen mình giỏi như thế, cậu định cưới Tiểu Ngư không?”
“Cậu thích Tiểu Ngư à?”
“Cậu không đi xem mắt với nó, thì dù cậu có tốt thế nào, có liên quan gì đến nó chứ?”
Bà chủ nhà khoanh tay, bật :
“Một ông chủ như cậu, lấy tư cách gì mà can thiệp vào đời tư của nhân viên?”
“Thế nên…”
Nguyên Sùng hoàn toàn không để tâm đến lời của bà chủ nhà, chỉ nghiêng đầu tôi:
“Xem xét tôi đi? Tối qua em đã —”
Tôi lập tức bịt chặt miệng ấy bằng cả hai tay.
“Xin lỗi dì, cả dì và Lâm đều rất tốt, con có chút việc cần giải quyết.”
Tôi vừa kéo vừa đẩy, lôi Nguyên Sùng ra xe.
“Tổng giám đốc, tôi luôn rất tôn trọng , vừa rồi tôi mất mặt quá.”
Trong lòng tôi rối như tơ vò, ý nghĩ đáng sợ nhất lóe lên trong đầu:
Anh ấy đã biết tôi chính là người trên mạng của ấy.
Vì quá tức giận…
Nên mới cố chạy đến buổi xem mắt của tôi.
Hoàn toàn hợp lý!
May mà tôi đã chuẩn bị sẵn mấy món đồ ấy tặng, lúc nào cũng có thể gửi trả lại.
“Tôn trọng?”
Nguyên Sùng nhếch mép, hiếm khi thấy ấy lạnh như :
“Tôn trọng tôi mà lại ăn sạch tôi xong, rồi quay lưng đi xem mắt với người khác?”
Tôi chết lặng.
Cẩn thận mở miệng hỏi nhỏ:
“Tối qua… tôi đã gì không nên à?”
“Vừa sẽ chịu trách nhiệm với tôi, vừa muốn phủi sạch quan hệ với tôi, cũng là tôn trọng sao?”
Nguyên Sùng đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, giọng điệu lạnh lùng:
“Thư ký Nguyễn, tôi không ngờ em là người như .
Trước mặt thì một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác.”
“Đẩy tôi xuống giường tôi, bây giờ lại bày ra vẻ mặt kinh ngạc này—diễn xuất không tệ nhỉ?”
Tôi há miệng.
Lại chậm rãi khép miệng lại.
Mãi lâu sau mới tìm lại giọng của mình:
“Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ tối qua đã gì với .”
“Không sao, tôi có ghi âm.”
Anh ấy móc từ túi ra một chiếc máy ghi âm, đặt trước mặt tôi:
“Muốn tự nghe hay để tôi phát lên?”
“Không cần thiết.”
Tôi ném luôn cái máy ghi âm ra ghế sau, cố gắng nặn ra một nụ lấy lòng, ngay sau đó…
Hình ảnh những gì mình đã trong giấc mơ tối qua bỗng dưng hiện ra trong đầu.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
“Tổng giám đốc muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?”
“Còn cần tôi dạy em phải chịu trách nhiệm thế nào sao?”
Anh ấy nhướng mày, lấy điện thoại ra.
Trên màn hình là một loạt tin nhắn giữa “Cá Nhỏ” và “Bất Khuyết”.
“Người trên mạng của tôi từng —chịu trách nhiệm là nếu tôi ngủ với ấy một lần, ấy sẽ ngủ với tôi một lần.”
Tôi: “…”
Lúc đó tôi bừa mà!!!
“Cô ấy còn —chịu trách nhiệm nghĩa là phải xâm nhập vào cuộc sống của nhau.”
“Bắt đầu từ hôm nay, em chuyển đến sống cùng tôi. Tôi không thu tiền nhà.”
Nguyên Sùng là kiểu người là .
Tối đó, ấy đã chuẩn bị xong phòng cho tôi, còn mua cả quần áo và đồ dùng cá nhân mới.
Tôi không nhịn , thử thăm dò ấy:
“Vậy… không sợ trên mạng của biết , rồi giận à?”
Tôi có linh cảm cực kỳ xấu.
Cảm giác ấy đã nhận ra thân phận của tôi.
“Tôi chia tay với ấy rồi.”
Nguyên Sùng thản nhiên , ngón tay gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn:
“Em không cần để tâm đến ấy. Trước hết cứ lo chịu trách nhiệm với tôi đi đã.”
Trời ạ.
Đây tuyệt đối là hình dành cho tôi!!!
Bạn thấy sao?