Yêu Đương Qua Mạng [...] – Chương 1

Chương 1

Để xem người trên mạng trông như thế nào, tôi đã cố đặt trà sữa cho ấy, giả shipper giao hàng.

Đứng trước cửa nhà ấy, tôi hồi hộp nhắn tin:

“Anh , trà sữa em đặt cho đến rồi nè! Em chu đáo , có thể thưởng cho em một cái gặp mặt rồi ăn sạch luôn không?”

Cạch! Cửa mở.

Nhìn người đàn ông mặc vest đứng trước mặt, tôi sững sờ.
Anh nhíu mày: “Thư ký Nguyễn, em đang shipper à?”

Tôi cố giữ bình tĩnh, mỉm : “Đúng , sếp. Em thiếu tiền nên tranh thủ kiếm thêm!”

Anh lấy ra một xấp tiền, nhét vào túi tôi: “Nhận đơn này đi.”

“Tôi mua một cân vàng thỏi cho , em giúp tôi chạy đơn mang qua cho ấy, tiện thể xem thử ấy trông như thế nào.”

Tôi: “???”

01

Ngày thứ ba trăm quen biết “Bất Khuyết” trên mạng.

Anh ấy đề nghị gặp mặt:

“Cá Nhỏ, bao giờ mình gặp nhau đây? Anh muốn chịu trách nhiệm với em cả ngoài đời thực.”

Sau tin nhắn đó, gửi kèm mười tấm ảnh.

Cơ bụng sáu múi, bắp tay rắn chắc, yết hầu gợi cảm và đường viền xương hàm sắc bén.

Không thể phủ nhận, Bất Khuyết là một người đàn ông nghiệt.

Anh ấy có thân hình đẹp.

Tính cách cũng rất tốt.

Chơi game cực đỉnh.

Khi tôi chán nản, ấy cùng tôi mắng sếp cho hả dạ.

Khi tôi mất ngủ, ấy dùng đôi tay thon dài của mình đánh đàn piano dỗ tôi ngủ.

Chỉ tiếc là…

Tôi có đủ ảnh của ấy, lại chưa từng thấy mặt.

Mỗi lần hỏi xin ảnh chân dung, ấy đều né tránh:

“Anh muốn để lần gặp đầu tiên em mới thấy.”

Thế là tôi tự an ủi bản thân:

Bất Khuyết có thể xấu, ấy cao 1m90.

Bất Khuyết có thể xấu, ấy có cơ bụng.

Tôi ra sức tẩy não chính mình, rồi nhắn tin lại:

“Để em suy nghĩ đã nhé.”

Lúc online, tôi thả thính ấy vô tư, nghĩ đến việc gặp ngoài đời, tôi lại nhát như cút non.

Lỡ như Bất Khuyết là tên biến thái thì sao?

Vậy nên, để kiểm chứng xem ấy có phải người bình thường không, và những bức ảnh đó có phải ảnh mạng không, tôi đã đặt một bộ đồ shipper trên mạng.

Sau đó, tôi đặt một ly trà sữa cho ấy.

Rình trong quán trà sữa, chờ shipper đến để tự mình lấy hàng, rồi tự tay mang đến địa chỉ mà Bất Khuyết gửi.

Vừa an toàn, vừa đáng tin cậy.

Đứng trước cửa nhà ấy, tôi ra sức tự trấn an.

Người có body đẹp như , lại còn ở biệt thự, dù có xấu cũng có thể đi sửa thành đẹp.

Tôi dẹp nỗi bất an trong lòng, gửi tin nhắn cho ấy:
“Bé cưng Bất Khuyết ơi, trà sữa sắp đến rồi nè! Không thêm đường, đúng vị thích.”

Bất Khuyết trả lời ngay như mọi khi:

“Anh cũng chuẩn bị quà cho bảo bối rồi.”

Chúng tôi đã trao đổi địa chỉ đều có sự ăn ý, không ai tự ý đến trước.

Tôi không nhịn hào hứng hỏi:

“Quà là gì ? Có phải là gặp nhau rồi ăn sạch không?”

Bất Khuyết: “……”

Anh ấy là người truyền thống, dù có gửi ảnh cơ bắp cũng không bao giờ chụp góc hở hang, chỉ đơn giản là khoe thành quả luyện tập.

Thậm chí còn giảng giải cho tôi cách tập, rồi mời tôi lần sau gặp nhau cùng đi tập với ấy.

Mỗi lần tôi thả thính quá đà, ấy đều chỉ nhắn lại sáu dấu chấm.

Tôi càng càng hăng:

“Ai da! Nếu thực sự muốn gặp em, thì phải chuẩn bị tâm lý trước đi nha~”

Bất Khuyết: “Con phải cẩn thận chút, lỡ là người xấu thì sao?”

Tôi còn chưa kịp nhắn lại.

Cạch!

Cửa mở.

Người đàn ông cao 1m90, mặc đồ thoải mái, đứng trước mặt tôi.

Anh ấy hơi nhíu mày, đẩy gọng kính viền vàng, tôi từ trên xuống dưới:

“Thư ký Nguyễn?”

Tôi trợn tròn mắt, há hốc mồm:

“Tổng giám đốc Nguyên??”

02

Tôi và Nguyên Sùng nhau vài giây.

Tôi lắp bắp mở miệng: “Sếp, đây là… đây là biệt thự khu Tây, số 6… 6 đúng không ạ?”

Trong đầu tôi liên tục lóe lên suy nghĩ: Sếp chính là Bất Khuyết? Bất Khuyết chính là sếp?

Tôi gần như tuyệt vọng với ý nghĩ này.

“Phải.”

Nguyên Sùng nheo mắt, ánh mắt ấy không lộ ra cảm gì:

“Thư ký Nguyễn, em đang chạy shipper à?”

“Dạ dạ dạ, đúng đúng đúng, sếp gì cũng đúng.”

Tôi lén lau mồ hôi trên trán, cố giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể:

“Tổng giám đốc Nguyên, em cũng chỉ là bị cuộc sống ép buộc thôi.”

“Không có tiền nên mới đi thêm. Đây là trà sữa sếp đặt cho sếp, nhớ đánh giá 5 sao giúp em nhé!”

Nói xong, tôi quay người định đi luôn.

Trong lòng thầm khen ngợi sự nhanh trí của mình.

May mà không hẹn gặp sếp trực tiếp.

Nếu không, ấy biết tôi là người trên mạng của ấy, biết tôi đã lợi dụng ấy thế nào trong lúc tán tỉnh online…

Với phong cách việc của sếp, tôi không chỉ mất việc mà còn có thể bị phong sát toàn diện!

“Khoan đã.”

Nguyên Sùng gọi tôi lại, bước đến trước mặt tôi:

“Sao em biết là đặt?”

“À, cái này, cái kia…”

Tôi run rẩy giơ tay, chỉ vào ly trà sữa:

“Chẳng phải ghi có viết sao?”

【Bé cưng bé cưng, em muốn ly trà sữa sưởi ấm tay .】

Tôi đúng là… phát ói với chính mình!

Phụ nữ đương, đúng là ngập mùi chua ngọt.

Nguyên Sùng “ồ” một tiếng.

Nhưng ấy không có ý định bỏ qua cho tôi, mà lấy ra một xấp tiền đặt vào tay tôi:

“Nhận đơn này đi.”

“Đơn gì ạ?” Tôi chồng tiền, nhất thời trầm tư.

Đúng là tổng giám đốc Nguyên.

Ra tay thật hào phóng.

“Tôi mua một cân vàng thỏi cho , em giúp tôi ship đến, tiện thể xem thử ấy trông thế nào.”

Nói rồi, ấy rút từ túi ra một thanh vàng nặng một cân, đặt vào tay tôi:

“Bạn tôi hơi nhút nhát, em đừng ấy sợ.”

Tôi: “???”

Tự chính mình?

Nhưng mà… kiếm tiền từ sếp, hóa ra lại dễ thế này sao?

Anh ấy khắc nghiệt với nhân viên trên thương trường, trong lại ra tay hào phóng đến mức tặng hẳn một cân vàng?

“Sao không gì? Nhiệm vụ khó quá à?” Anh ấy nhíu mày tôi.

Không phải là khó, mà là… tôi cũng có cùng một suy nghĩ như sếp.

“Tổng giám đốc, sao sếp lại chơi đương trên mạng ?”

Tôi lỡ miệng, không nhịn mà hỏi thẳng.

Với điều kiện của ấy—cao ráo, đẹp trai, body chuẩn—trong công ty từ nhà đầu tư cho đến nữ nhân viên ai cũng thèm thuồng gương mặt này.

Chỉ tiếc là… tính cách của ấy quá đáng sợ, khiến không ai dám tiếp cận.

Giây tiếp theo, hàng lông mày của Nguyên Sùng nhíu chặt hơn:

“Sao? Tôi không đương trên mạng à?”

“Không không không, ý em là… sếp trên mạng, sao không gọi video để xác nhận trước?”

Tôi chỉnh lại mũ shipper.

“Mặt tôi khó ở, sợ dọa ấy sợ.”

Nguyên Sùng trầm giọng , dường như nhớ đến gương mặt lạnh lùng của mình, vì thế lại càng trầm hơn.

Điều này thì ấy không sai.

Chỉ cần không , Nguyên Sùng trông cực kỳ xa cách và lạnh lùng, ngay cả chó đi ngang cũng phải né.

Trẻ con thấy mặt ấy cũng có thể khóc thét.

Cả công ty, chỉ có mình tôi dám vào phòng việc của ấy khi ấy đang cau có.

Gương mặt của Nguyên Sùng không chỉ lạnh, mà còn trông rất đắt tiền.

Từng có một khách hàng hợp tác rằng:
“Gương mặt này không dễ tiếp cận chút nào, toàn mùi tiền, vừa đắt vừa lạnh.”

Tôi nhét lại thanh vàng vào tay ấy:
“Tổng giám đốc, gì có chuyện đó, đích thực không bao giờ bị gương mặt đánh bại.”

Bây giờ giá vàng cao.

Món quà này… quá đắt.

Quan trọng nhất là… tôi sợ ấy phát hiện tôi chính là người trên mạng của ấy, lỡ ấy kiện tôi thì sao…

“Cũng đúng, tôi gọi video cho ấy luôn.”

Nguyên Sùng lấy điện thoại ra, trước mặt tôi, bấm gọi video.

Giây tiếp theo.

Điện thoại của tôi cũng đổ chuông.

03

Nguyên Sùng nheo mắt, trong bóng tối, đôi mắt ấy như hai viên dạ minh châu.

Sáng rực, chằm chằm điện thoại trong túi tôi đang rung lên.

Tôi cứng đờ tại chỗ, đi cũng không , ở lại cũng không xong.

Cho đến khi cuộc gọi video kết thúc.

“Đong—”

Nguyên Sùng thở phào một hơi, tôi cũng thở phào một hơi.

Nhưng giây tiếp theo.

Trái tim tôi lại nhảy lên tận cổ vì lời của ấy.

“Thư ký Nguyễn, lúc nãy điện thoại em reo, sao không nghe máy?”

“Em, em… tại em tập trung quá, cũng muốn xem tổng giám đốc trông thế nào.”

Vừa , tôi vừa lấy điện thoại ra, cố gắng ra dáng một shipper chuyên nghiệp:

“Là khách hàng thúc đơn, tổng giám đốc Nguyên, em phải tiếp tục đi giao hàng rồi.”

Mặt thì .

Nhưng lòng tôi thì đang khóc.

Không thể nào chấp nhận sự thật rằng người đàn ông đã cùng tôi leo rank ngày đêm, lại chính là Nguyên Sùng!

“Đừng vội, để tôi gọi thêm cuộc nữa.”

Anh ấy lấy điện thoại ra, định gọi tiếp.

Tôi vội vã giữ chặt lấy điện thoại của ấy:

“Tổng giám đốc, kiểu gặp mặt đối tượng hẹn hò online như này, em đứng đây không tiện đâu.”

“Tiện mà, có người chứng kiến cho đỡ sợ.”

“……”

Tôi gượng hai tiếng, tay vẫn cố giữ chặt điện thoại ấy.

Tôi vắt óc suy nghĩ thật nhanh:

“Hay là để em đi gặp tổng giám đốc một chuyến đi! Dù sao em cũng là con , em nghĩ ấy không nghe máy chắc cũng chưa sẵn sàng gặp đâu.”

“Cũng , em đi một chuyến đi.”

Anh ấy đặt cả cân vàng lẫn phí ship vào tay tôi.

Lần đầu tiên tôi nhận ra, hóa ra Nguyên Sùng dễ lừa như sao?

Tôi ấy cũng nghe?

Nếu là trên thương trường, ấy luôn là kiểu:

“Không .”
“Không đồng ý.”
“Bác bỏ.”
“Báo giá quá cao, chất lượng quá kém.”
“Em nghĩ ý kiến của em hợp lý à?”

Gần như không bao giờ nghe theo ý kiến người khác.

Vậy mà bây giờ, tôi ấy cũng đồng ý?

Quả nhiên, khi bước vào lĩnh vực mình không giỏi, con người ta đều thiếu tự tin.

Về đến nhà.

Tôi ôm thanh vàng nặng trịch, trốn trong phòng đếm tiền.

Nguyên Sùng vung tay một cái, là hai nghìn bay vào túi tôi.

Xem ra ấy rất coi trọng trên mạng.

Trong lúc tôi còn đang hoảng loạn, tin nhắn của Bất Khuyết đến:

【Bảo bối, em thích món quà tặng không?】

Tay tôi run rẩy đáp lại:

【Nhận rồi.】

Không icon.
Không thả thính.
Không một lời thừa thãi.

Giống y như đang trả lời công việc .

Rõ ràng, Nguyên Sùng nhận ra sự lạnh nhạt của tôi.

Anh ấy rụt rè hỏi:

【Bảo bối, có phải em không thích không? Là do thấy vàng quá quê mùa à? Hay là vàng thỏi không đẹp bằng trang sức?】
【Bảo bối, nếu em thích trang sức thì cũng có thể mua, chỉ là nghĩ vàng thỏi giữ giá hơn.】

Nguyên Sùng trong lại mẫn cảm như sao?

Tôi nhắn lại:

【Không có gì đâu, em bận công việc, buồn ngủ rồi, ngủ đây.】

Thế này thì để ấy mẫn cảm hơn chút nữa .

Ngay sau đó.

Ứng dụng DingTalk của tôi rung lên.

Nguyên Sùng: 【Sao vẫn chưa báo cáo công việc?】

Tôi: 【Tổng giám đốc, chuyện này khó lắm.】

Vừa nghĩ đến chuyện gặp mặt với ấy, chân tôi đã run bần bật.

Cắn răng một cái, tôi nghĩ thà dứt khoát một lần còn hơn.

Tình có thể mất. Nhưng việc thì không.

Nguyên Sùng: 【Có gì mà khó ? Gặp ấy chưa?】

Tôi: 【Gặp rồi. Cô ấy thấp hơn em, mũm mĩm hơn em, còn đeo khẩu trang, không giống con lắm. Tổng giám đốc, có khi nào bị lừa không?】

Ai cũng biết, Nguyên Sùng là một kẻ cuồng công việc.

Những dự án ấy đã nhắm đến, dù có phải ngày đêm bận rộn, ấy cũng phải hoàn thành.

Tôi là nhân viên kỳ cựu từ những ngày đầu ấy khởi nghiệp.

Tuy ấy nghiêm khắc, thật sự là một ông chủ tốt.

Tuy keo kiệt, vẫn chịu chi những khoản quan trọng.

Đi theo ấy, tôi có kinh nghiệm, có CV chất lượng, tiền thưởng cuối năm lúc nào cũng từ hàng trăm triệu đến hàng tỷ.

Sếp như , nhất định không thể để mất.

Nguyên Sùng: 【?】

Tôi: 【Tổng giám đốc, nên suy nghĩ lại. Cô ấy (hoặc cậu ấy, em không chắc) không xứng với đâu.】

Nguyên Sùng: 【Cô ấy là con , tôi có ảnh.】

Tôi: 【Trời ơi tổng giám đốc, ảnh có thể photoshop mà! Ảnh trên mạng cũng có thể lấy bừa. Yêu qua mạng có rủi ro, đương cần cẩn trọng. Có cần em giúp đòi lại một cân vàng kia không?】

Nguyên Sùng: 【Không cần.】

Nửa tiếng sau, DingTalk không có tin nhắn nào gửi đến.

Tôi lập tức đăng một story chỉ để Bất Khuyết thấy:

【Tự nhiên muốn chuyển nhà quá.】

Tôi đã nghĩ kỹ rồi.

Chia tay quá đột ngột.

Chi bằng từ từ cắt đứt liên lạc với Bất Khuyết!

Tôi vô thức mở WeChat.

Phía đối diện khung chat, là trạng thái đang nhập tin nhắn liên tục…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...