26
Hai chúng tôi ngồi đối diện nhau, im lặng đến đáng sợ.
Khi tôi đang nghĩ cách chuồn thì Hà Thu Sinh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Trước giờ chưa có ai dám giỡn như . Em là người thứ hai.”
Tôi nuốt nước bọt.
“Thế người thứ nhất thì sao?”
Nghe xong câu hỏi của tôi, hắn khẽ cong môi, chậm rãi .
“Cô ấy chết rồi.”
Tôi hít một hơi lạnh.
Không thể nào.
Tôi sắp chết rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn thoáng chút u buồn.
“Không đúng, có thể không phải chết.”
“Cũng có thể là mất tích.”
Trong đầu tôi lập tức hiện lên những bản tin về các mất tích bị buôn bán.
Không phải chứ?!
Tôi cũng muốn nổi lên mặt báo, không phải theo cách này!
Tôi bắt đầu vắt óc tìm đường sống, cố gắng bóp ra hai giọt nước mắt, hắn đầy đáng thương.
“Anh ơi, em xin tha cho em đi mà!”
“Em đâu có nhắn tin với , mà tiền em cũng trả lại hết rồi!”
“Em thực sự không muốn chết đâu!”
Hà Thu Sinh tôi chằm chằm.
“Tôi trông giống dân xã hội đen lắm à?”
Tôi lắc đầu như trống bỏi.
“Không hề, không hề, một chút cũng không giống!”
“Thế sao lại cái mặt như sắp bị tôi thủ tiêu đến nơi ?”
“Yên tâm đi, tôi không muốn lấy mạng , chỉ muốn bàn một vụ giao dịch thôi.”
Nghe đến đây, tôi giật mình ôm chặt lấy người.
“Thiếu gia, đừng như ! Tôi chỉ bán nghệ, không bán thân đâu!”
Hà Thu Sinh trầm mặc trong vài giây.
“Cô có thể gỡ cái app tiểu thuyết tổng tài trong điện thoại không?”
27
Nửa tiếng sau, tôi nghe hết lời của Hà Thu Sinh mà vẫn chưa hiểu lắm.
“Ý là, đại tiểu thư nhà Âu Dương mất tích từ mười mấy năm trước.”
“Bây giờ muốn tôi giả ấy?”
Hà Thu Sinh gật đầu.
Tôi vẫn thấy khó hiểu.
“Nhưng ngoài kia có biết bao , tại sao lại chọn tôi?”
Hà Thu Sinh rút điện thoại, mở ảnh của tôi lên.
“Vì em và Âu Dương Vi đều có một nốt ruồi ở khóe mắt.”
“Hơn nữa, tuổi tác của hai người cũng tương đương nhau.”
Tôi vẫn cảm thấy không ổn.
“Nhưng cũng rồi đấy, nhà họ Âu Dương quyền thế như . Nếu sau này họ tìm tiểu thư thật sự thì sao?”
“Lúc đó, tôi chẳng phải sẽ bị lộ à? Chắc chắn họ sẽ không tha cho tôi đâu.”
Nghe , vẻ mặt Hà Thu Sinh thoáng chút u ám.
“Em yên tâm, họ tìm suốt bao năm qua vẫn chưa thấy gì.”
“Chỉ bắt kẻ đã bắt cóc Âu Dương Vi năm xưa. Theo lời hắn, ấy đã bị bán vào chợ đen, e rằng lành ít dữ nhiều.”
Tôi không khỏi cảm thán.
Hóa ra, đại tiểu thư cũng chưa chắc có cuộc đời êm đẹp.
Cũng giống như tôi, từ nhỏ đã lớn lên dưới những trận đòn của đại ca xã hội đen.
Nhưng có một điểm khác biệt lớn giữa tôi và ấy.
Theo lời đại ca, tôi bị bỏ rơi trước cổng trại trẻ mồ côi khi mới tám tuổi.
Ông ta nhặt tôi về nuôi.
Cha mẹ tôi đã vứt bỏ tôi, còn Âu Dương Vi thì không.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi.
“Nhưng mà… ADN của tôi khác ấy, chẳng lẽ họ không xét nghiệm sao?”
Hà Thu Sinh hơi ngước mắt lên, nét mặt kiêu ngạo và bình tĩnh đến đáng sợ.
“Cứ theo lời tôi .”
“Không ai phát hiện ra em là giả đâu.”
Tôi run rẩy.
“Vậy rốt cuộc muốn tôi giả ấy để gì?”
Hà Thu Sinh ra ngoài cửa sổ.
Tôi không thấy rõ cảm trong mắt hắn.
“Tất nhiên là để… đòi lại công bằng cho Âu Dương Vi.”
“Đã mười năm trôi qua tôi không tin rằng một đứa bé tám tuổi lại tự mình đi lạc và bị bọn buôn người bắt cóc.”
“Em cứ yên tâm, dù cuối cùng tôi có tìm ra sự thật hay không, tôi cũng sẽ cho em một triệu tệ.”
“Hơn nữa, toàn bộ học phí và chi phí sinh hoạt của em và em trong thời gian này, tôi đều lo hết.”
“Dù sao thì… hai người cũng đang rất thiếu tiền, đúng không?”
Tôi ngây người.
Chẳng lẽ chúng tôi trông nghèo đến mức ấy sao?
Tôi muốn phản đối sự kỳ thị giai cấp này.
Nhưng tôi nhận ra…
Tôi không thể từ chối một triệu tệ.
28
Khi quay trở lại ký túc xá, tôi vẫn còn đầu óc mơ hồ.
Tôi định kể cho Hứa Tinh Ánh nghe mọi chuyện đã xảy ra tối nay.
Nhưng khi mở cửa ra, tôi phát hiện trong phòng không có một ai.
Tôi định lấy điện thoại ra gọi cho ấy, lại phát hiện điện thoại đã hết pin.
Lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi lo lắng kỳ lạ.
Dù tối nay Hứa Tinh Ánh đã phản bội tôi, tội đáng muôn chết.
Nhưng tôi cũng không hy vọng ấy thật sự mất mạng nhanh đến .
Tôi vội vàng cắm sạc điện thoại.
Haizz.
Không còn cách nào khác, dùng điện thoại khuyến mãi khi nạp thẻ thì pin tụt nhanh cũng là chuyện bình thường.
Ngay khi tôi vừa bật điện thoại lên, liền thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Hứa Tinh Ánh.
Cùng với 99 tin nhắn chưa đọc.
8:13 PM
【Cậu đừng là tớ không có nghĩa khí nhé! Nhưng mà nghĩ lại, nếu cả hai chúng ta đều bị bắt, thì ai nghĩ cách giải cứu nữa?】
【Yên tâm, nếu trong vòng một tiếng cậu chưa về, tớ nhất định sẽ đến cứu cậu!】
8:20 PM
【Tống Hướng Vãn, sao cậu không trả lời tin nhắn?】
【Cậu giận rồi à?】
【Đừng mà, ít nhất trả lời một câu đi!】
8:30 PM
【Tống Hướng Vãn, đừng tớ sợ!】
【Cậu cứ trả lời tớ trước đã, muốn xử lý tớ thế nào cũng , tớ thật sự biết lỗi rồi!】
【Cậu đang ở đâu, tớ qua tìm cậu!】
8:40 PM
【Đừng dọa tớ nữa mà!】
【Hu hu hu, tớ thật sự biết lỗi rồi.】
…
9:10 PM
【Chết tiệt! Tống Hướng Vãn, Tô Viêm đến tìm tớ rồi!】
【Tớ phải hỏi hắn xem đã gì với cậu!】
9:15 PM
【Hắn vừa tỏ với tớ??!!!】
【Tên này đúng là tra nam! Định bắt cá hai tay hả?】
9:30 PM
【Tống Hướng Vãn!!! Bọn mình có nhà ở rồi!】
【Tô Viêm vừa tặng cho tớ một căn hộ ngay cạnh trường!】
【Hắn cậu không sao, cậu quay lại thì đến tìm tớ nhé, tớ đã dọn hết hành lý qua đây rồi!】
Tôi đọc hết đống tin nhắn, mất gần cả buổi.
Hóa ra Hứa Tinh Ánh đã dọn thẳng sang căn hộ mà Tô Viêm tặng.
Khoan đã?
Tiến triển này có nhanh quá không?
Chuyện này có hợp lý không ?
29
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, điện thoại lại đổ chuông.
Tôi bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng run rẩy của Hứa Tinh Ánh.
“Tống Hướng Vãn! Cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy rồi!”
“Cậu có giận tớ thế nào cũng đừng không nghe điện thoại chứ, hu hu hu…”
“Giờ cậu đang ở đâu?”
Nửa tiếng sau.
Tôi ngồi trong một căn hộ trang hoàng lộng lẫy, không thể tin nổi chằm chằm vào Hứa Tinh Ánh.
“Ý cậu là… căn nhà này là quà tỏ của Tô Viêm?”
Hứa Tinh Ánh gật đầu.
“Ban đầu tớ không định nhận đâu, tớ lên mạng tra thử… căn hộ này đáng giá gần một triệu tệ!”
“Tớ nghĩ, nếu nhận căn nhà này, tớ có thể ở cùng cậu.”
“Tống Hướng Vãn, cậu xem này! Chúng ta có nhà rồi, chúng ta có một gia đình rồi đấy!”
Nếu là bình thường, chắc chắn tôi sẽ ôm chầm lấy Hứa Tinh Ánh để ăn mừng.
Nhưng ngay lúc này, tôi chỉ thấy tức giận.
Tôi bị kéo đi, phải đối diện với hai tên đó, còn phải chấp nhận thỏa thuận của Hà Thu Sinh để đổi lấy một triệu tệ.
Còn Hứa Tinh Ánh?
Chẳng gì cả, chỉ ngồi đây và nhận ngay một căn hộ.
Tôi trừng mắt ấy, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
“Hứa Tinh Ánh! Cậu là đồ phản bội!”
“Tớ sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Nói xong, tôi nhảy lên người ấy, lăn lộn đánh nhau như hai con thú nhỏ.
Hai đứa giằng co hồi lâu, đến khi mệt rã rời, cuối cùng cùng nằm vật ra giường.
Tôi chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng.
“Hứa Tinh Ánh, tớ đang mơ sao?”
“Tại sao lại cảm thấy như chỉ sau một đêm, chúng ta có tất cả mọi thứ rồi?”
“Bọn mình có nhà rồi cơ đấy!”
Hứa Tinh Ánh thở hổn hển, đáp lại tôi.
“Chúng ta không mơ đâu. Bọn mình thực sự đã có một mái nhà.”
“Đôi khi, cuộc sống có thể thay đổi từ một cực đoan sang một cực đoan khác chỉ trong chớp mắt.”
Tôi phì .
“Hứa Tinh Ánh, tớ nghĩ bố mẹ cậu chắc là triết gia, nên mới sinh ra một đứa con triết lý như cậu.”
Hứa Tinh Ánh cũng theo.
“Những người từ lúc sinh ra đã vứt bỏ tớ, sao có thể là triết gia ?”
“Tớ còn ghen tị với cậu đấy. Ít nhất bố mẹ cậu cũng nuôi cậu đến tám tuổi…”
Tôi có chút bâng khuâng.
“Nhưng tớ hoàn toàn không nhớ gì về họ cả.”
“Những ký ức trước tám tuổi của tớ… cứ như đã bị xóa sạch.”
30
Tối hôm đó, tôi và Hứa Tinh Ánh chuyện rất lâu rất lâu.
Chúng tôi về những tưởng tượng của mình về cha mẹ ruột, về những tổn thương trong suốt những năm qua.
Dù đã cùng nhau lớn lên, thân thiết không gì giấu diếm.
Nhưng chưa bao giờ chúng tôi thực sự về chủ đề này.
Chỉ có tối nay, chúng tôi mới thật sự thừa nhận rằng mình là những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cởi mở vết thương và cho đối phương thấy nó.
Đến nửa đêm, Hứa Tinh Ánh đã ngủ say bên cạnh tôi.
Tôi ra ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao lấp lánh, bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp ấy.
Hôm đó, khi tôi vừa đại ca xã hội đen nhận nuôi và đưa về nhà, tôi đã thấy ấy.
Cô bé ấy tôi đầy thù địch, đôi mắt sáng quắc.
Còn đám đàn em của đại ca thì đứng xung quanh rộ lên, trêu chọc.
“Đại ca, lại nhặt thêm một đứa con nữa à?”
“Anh chưa cưới vợ mà con cái thì cứ ngày một đông nhỉ?”
Đại ca lườm bọn họ một cái.
“Chúng mày biết cái gì mà ?”
“Hai đứa con này là biết thông minh, sau này chắc chắn sẽ giúp tao!”
“…”
Vậy nên, câu đầu tiên mà Hứa Tinh Ánh với tôi khi gặp mặt là:
“Cậu thông minh lắm à? Tới đấu xem ai thông minh hơn không?”
Hứa Tinh Ánh bẩm sinh đã lanh lợi, nên tôi đương nhiên không phải đối thủ của ấy.
Khoảng thời gian mới nhận nuôi, tôi bị ấy nhắm vào không ít lần.
Nhưng nghĩ lại thì, mặc dù đại ca là một kẻ chẳng tốt đẹp gì, ông ta lại là chỗ dựa duy nhất của Hứa Tinh Ánh vào lúc đó.
Cô ấy sợ sự xuất hiện của tôi, sợ tôi sẽ cướp mất vị trí của ấy trong lòng đại ca.
Mối quan hệ của tôi và Hứa Tinh Ánh mới thật sự hòa hoãn lại vào năm chúng tôi lên mười.
31
Năm đó, đại ca cảm thấy bọn tôi đã lớn, nên muốn bắt đầu đào tạo để đi lừa đảo kiếm tiền.
Ông ta bảo Hứa Tinh Ánh giả ngốc để gạt tiền người khác.
Nhưng với một đứa trẻ thông minh như Hứa Tinh Ánh, ấy thừa hiểu rằng nếu kiếm tiền một lần, đại ca sẽ không bao giờ buông tha ấy nữa.
Vậy nên, ấy cố ý để lộ một sơ hở vô cùng ngớ ngẩn, khiến cả ngày hôm đó không lừa một xu nào.
Đại ca tức điên lên, giam ấy trong phòng và không cho ăn.
Tối hôm đó, tôi cố giữ lại hai cái bánh bao, lén mang vào cho ấy.
Khi đó, Hứa Tinh Ánh hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười tuổi.
Cô ấy không có lấy một chút ngây thơ hay vô tư, chỉ có ánh mắt đầy cảnh giác.
“Cậu đến đây gì? Muốn xem tôi thảm thế nào hả?”
Tôi lắc đầu, cẩn thận lấy hai cái bánh bao từ sau lưng ra.
Hứa Tinh Ánh sững người khi thấy nó.
Tối hôm đó, ấy ăn ngấu nghiến hết sạch, rồi ngẩng đầu lên tôi.
“Nếu sau này cậu có thể thoát khỏi chỗ này, thì từ nay về sau cậu phải nghe lời tôi.”
“Tôi sẽ không bao giờ cậu, chứ?”
Lúc đó, tôi còn chẳng hiểu gì cả.
Nhưng tôi biết Hứa Tinh Ánh không dối.
Năm chúng tôi mười tuổi, trong một căn phòng tồi tàn, chỉ vì hai cái bánh bao, chúng tôi trở thành những người sống chết có nhau.
Từ đó về sau, tôi nghe theo lời Hứa Tinh Ánh, giả ngu giả ngốc, diễn như một đứa trẻ khờ khạo không chút giá trị.
Cô ấy từng :
“Chỉ có những người không có giá trị, mới có thể bị vứt bỏ không chút lưu luyến.”
Vậy nên, chúng tôi cần phải cho đại ca tin rằng chúng tôi hoàn toàn vô dụng.
Thực ra, ngày bị đại ca đuổi ra khỏi nhà, tôi rất sợ hãi.
Dù gì thì, dù ông ta có tệ thế nào, cũng đã cho chúng tôi một mái nhà, cho chúng tôi cơm ăn áo mặc.
Tôi lo rằng sau khi rời khỏi ông ta, tôi và Hứa Tinh Ánh sẽ trở thành những kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
Nhưng hôm đó, Hứa Tinh Ánh nắm lấy tay tôi, không hề ngoảnh đầu lại, mà kéo tôi bước đi thẳng.
Cô ấy :
“Tống Hướng Vãn, đừng sợ. Chúng ta nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng.”
Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, lời của Hứa Tinh Ánh luôn có một loại ma lực.
Khiến tôi có thể tin tưởng ấy vô điều kiện.
Tôi Hứa Tinh Ánh đang ngủ say bên cạnh, khóe môi bất giác cong lên.
Hứa Tinh Ánh, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, đúng không?
32
Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay sáng hôm sau, khi Hứa Tinh Ánh nghe tin tôi sắp giả tiểu thư nhà Âu Dương,
Cô ấy sợ đến mức bật dậy khỏi giường!
“Tống Hướng Vãn, cậu có bị điên không?”
“Chỉ vì một triệu tệ mà cậu đem bản thân đi bán à?”
Tôi bị ấy giật cả mình, vội vàng kéo ấy lại.
“Cậu gì thế? Tớ chỉ đến nhà họ Âu Dương một thời gian, sao có thể gọi là bán thân ?”
“Hà Thu Sinh rồi, chỉ cần ta tìm ra sự thật, tớ sẽ tự do. Hơn nữa, còn có một triệu tệ chờ sẵn kìa!”
Hứa Tinh Ánh trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
“Chờ ta tìm ra sự thật? Nếu cả đời này ta không tìm thấy thì sao? Chẳng lẽ cậu định sống cả đời trong thân phận giả mạo à?”
“Giả cả đời còn đỡ, lỡ bị phát hiện thì sao? Cậu nghĩ Hà Thu Sinh có thể bảo vệ cậu chắc?”
Nói xong, ấy kéo mạnh tay tôi, lôi đi.
“Bây giờ chúng ta đi thẳng với ta! Bỏ, không nữa!”
“Tống Hướng Vãn, tớ thật sự không nên bỏ cậu lại một mình, để cậu ra chuyện ngu ngốc thế này!”
“Đi! Đi ngay!”
Nhưng đúng lúc này, tôi mở điện thoại ra, cả người sững lại.
“Hứa Tinh Ánh, cậu xem Weibo đi… hình như muộn rồi…”
Hứa Tinh Ánh cảm giác có điềm chẳng lành, vội mở Weibo ra xem.
Vừa thấy hot search, ấy tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bởi vì chủ đề đứng đầu hot search hôm nay là:
#Đại tiểu thư nhà họ Âu Dương mất tích bao năm nay cuối cùng đã tìm thấy!#
Ngay sau đó, chủ đề đứng thứ hai chính là:
#Tiểu thư nhà họ Âu Dương hóa ra lại là người bị Thái tử gia và Đỉnh lưu tranh giành!#
Trên Weibo, hàng loạt bình luận tràn ngập sự ghen tị.
【Không thể nào! Đây là tiết phim thần tượng đúng không? Được Đỉnh lưu và Thái tử gia tranh giành, ai ngờ cuối cùng còn phát hiện mình là thiên kim tiểu thư thật sự?!】
【Khi nào thì đến lượt tôi đây?】
【Ban đầu tôi tưởng Đỉnh lưu công khai là đã đủ may mắn, hóa ra đó mới chỉ là khởi đầu của truyện Mary Sue! Trời ạ, ông trời, tôi không phải cháu ruột của ông à?】
Tôi đọc từng dòng bình luận, cảm giác chấn liên tục.
Sao tất cả mọi người đều tin sái cổ thế này?
Không ai nghĩ đến khả năng tôi là giả sao?!
Bỗng nhiên, điện thoại vang lên một hồi chuông chói tai.
Tôi hoảng loạn bắt máy, giọng bình tĩnh đến đáng sợ của Hà Thu Sinh truyền đến.
“Chuẩn bị đi, ba mẹ mới của em đang trên đường đến đón em.”
“Nhớ này, đừng diễn quá lố. Hãy tỏ ra như thể em cũng vừa mới biết chuyện này thôi.”
Tôi lặng người.
Quay sang Hứa Tinh Ánh với ánh mắt hoảng loạn.
Cô ấy cũng tôi, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi.
Không thể nào?!
Bài kiểm tra đầu tiên đến nhanh như sao?!
33
Chỉ trong vòng năm phút, tôi và Hứa Tinh Ánh đã đào bới sạch mọi thông tin về nhà họ Âu Dương.
Hứa Tinh Ánh xoa cằm, vẻ mặt đầy phức tạp.
“Nói cách khác, mẹ ruột của Âu Dương Vi qua đời khi ấy mới năm tuổi.”
“Một năm sau, ba ấy cưới vợ mới.”
“Cùng năm đó, người mẹ kế này sinh ra một đứa con trai.”
“Và khi Âu Dương Vi tám tuổi… ấy đột nhiên mất tích?”
Tôi biểu cảm trầm tư của Hứa Tinh Ánh, bèn hỏi.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
Hứa Tinh Ánh ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng điệu nghiêm túc.
“Cậu thử nghĩ xem, nếu Âu Dương Vi biến mất, ai sẽ là người hưởng lợi trực tiếp?”
Tôi chớp chớp mắt.
“Mẹ kế của ấy? Như thì bà ta không cần phải nuôi con của người khác nữa.”
Bốp!
Tôi vừa dứt lời, Hứa Tinh Ánh đã thẳng vào cánh tay tôi
“Tống Hướng Vãn! Giữa hai tai của cậu rốt cuộc là cái gì hả?”
Hứa Tinh Ánh bực bội : “Nếu Âu Dương Vi biến mất, người hưởng lợi trực tiếp nhất chắc chắn là em trai của ấy! Một mình thừa kế toàn bộ tài sản luôn đấy!”
Nghe , tôi không nhịn mà thắc mắc: “Nhưng mà… lúc Âu Dương Vi mất tích, em trai ấy mới có hai tuổi thôi mà? Làm sao có thể ra tay ?”
Bốp! Tôi lại ăn thêm một từ Hứa Tinh Ánh. “Tống Hướng Vãn, cậu cố ý hay thật sự ngốc thế hả? Em trai ấy còn nhỏ, mẹ của nó thì sao?”
Tôi hì hì, thấy bộ dạng tức điên của Hứa Tinh Ánh đúng là rất thú vị. Cô ấy lườm tôi một cái sắc lẹm, nghiêm túc cảnh cáo: “Tóm lại, khi đến nhà họ Âu Dương, cậu nhất định phải cẩn thận với bà mẹ kế đó. Tớ cảm thấy bà ta không phải dạng vừa đâu.”
Tôi gật đầu dứt khoát: “Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ đề cao cảnh giác.”
Bạn thấy sao?