18
Tôi cầm điện thoại lên, chẳng cần suy nghĩ lâu đã gõ xong tin nhắn chia tay.
Đầu tiên là sao hạng A giả mạo.
“Em đã suy nghĩ rất lâu, khoảng thời gian ở bên thật sự rất vui. Nhưng em biết giữa chúng ta không có kết quả. Anh là đỉnh lưu, còn em chỉ là một người bình thường. Anh không thể công khai em, mà em cũng không muốn một mối không danh không phận. Chúng ta chia tay đi.”
[Chuyển khoản 20.000 tệ]
Tiếp theo là Thái tử gia.
“Cảm ơn vì thời gian qua đã luôn chiều chuộng em, là thiếu gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, còn em chỉ là một người bình thường. Khoảng cách giữa chúng ta khiến em tự ti. Chúng ta nên kết thúc tại đây.”
[Chuyển khoản 58.000 tệ]
Sau đó, tôi block và xóa sạch. Xử lý gọn gàng, hoàn hảo.
Hứa Tinh Ánh tôi thao tác mượt mà như nước chảy mây trôi, không nhịn giơ ngón cái.
“Tống Hướng Vãn, cậu ghê đấy. Dùng chính trò của bọn họ để kết thúc trò chơi.”
Tôi đắc ý hất cằm. “Tất nhiên rồi, hồi cấp ba tớ cũng không ít lần từ chối người khác đâu nhé.”
Giải quyết xong mối lo lớn trong lòng, tôi và Hứa Tinh Ánh quyết định ra phố ăn vặt gần trường một bữa linh đình để ăn mừng.
Nhưng không ngờ, chúng tôi lại đụng trúng cái gai trong mắt—Tô Diểu.
19
Chúng tôi tìm một quán ăn ven đường, gọi món xong thì phát hiện ông chủ quán có một người đang đứng bên cạnh.
“Tống Hướng Vãn, chẳng phải đó là bà phòng mình sao?”
Tôi theo hướng tay Hứa Tinh Ánh chỉ, quả nhiên là Tô Diểu.
Cô ta đứng trước mặt ông chủ, gương mặt đầy vẻ cầu xin.
Vì khoảng cách gần, chúng tôi nghe rõ từng lời ta .
“Trần Triết, nghe em đi, đừng bày quầy hàng ở đây nữa có không?”
“Em có tiền mà, tất cả tiền của em đều có thể đưa cho tiêu, em không muốn phải vất vả như thế này.”
“…”
Tôi và Hứa Tinh Ánh trợn tròn mắt.
Cái gì cơ?!
Cô ta vừa chê bọn tôi nghèo, vừa chạy đi đòi bao nuôi một thằng nghèo khác à?
Nghèo mà còn phân biệt giới tính à?
Nhưng đáng hơn là… ông chủ quán chẳng thèm để ý đến Tô Diểu.
Thậm chí, hắn còn lạnh nhạt đến mức coi ta như không khí.
Chúng tôi lập tức hiểu ra vấn đề.
Tô Diểu muốn đổ tiền vào nuôi trai, bị từ chối.
Ông chủ thà tự kiếm tiền còn hơn ăn bám ta.
Chúng tôi không định xen vào chuyện của người khác.
Nhưng không ngờ, khi chúng tôi đi lấy thức ăn, Tô Diểu vì bị phớt lờ mà tức giận, thẳng chân đạp mạnh vào một cái bàn bên cạnh.
Chúng tôi bị dọa đến mức rơi hết thức ăn, tất cả văng thẳng lên người Tô Diểu.
Tô Diểu hét toáng lên, khi thấy chúng tôi, ta càng nghiến răng nghiến lợi hơn.
“Lại là hai đứa bọn mày!”
Nói xong, ta giơ tay định tát chúng tôi mỗi đứa một cái.
20
Nhưng ngay lúc đó, ông chủ quán chộp lấy cổ tay Tô Diểu.
“Đủ rồi, Tô Diểu.”
“Em còn định loạn đến bao giờ nữa?”
Tô Diểu tức giận trừng mắt.
“Trần Triết! Sao lúc nào cũng bênh người ngoài, không giúp tôi hả?!”
“Anh không thấy tôi bị bọn họ thành ra thế này sao?”
Tôi vội vàng lên tiếng.
“Làm ơn đi chị , nếu không phải tại chị tự nhiên đi đạp bàn, bọn tôi cũng đâu có giật mình rồi đổ thức ăn lên chị?”
Trần Triết gật đầu.
“Cô ấy đúng đấy.”
Tô Diểu bị chọc tức đến đỏ mặt, ánh mắt tràn đầy căm ghét chúng tôi.
“Chuyện buổi chiều tao còn chưa tính với bọn mày, bây giờ lại dám tới trước mặt tao chuyện?”
“Mày có biết trai tao là ai không?”
“Anh tao chính là đỉnh lưu của giới giải trí—Tô Viêm! Còn thanh mai trúc mã của tao chính là Thái tử gia Bắc Kinh!”
“Chỉ cần tao một câu, bọn mày đừng hòng tồn tại trong cái thành phố này!”
Khoan đã? Lại là đỉnh lưu và Thái tử gia Bắc Kinh?
Gần đây chúng tôi bị hai người này ám quẻ luôn rồi à?
Rốt cuộc có bao nhiêu “đỉnh lưu” và “Thái tử gia Bắc Kinh” ?
Nhưng giờ phút này, điều chúng tôi quan tâm hơn là một chuyện khác.
Tôi khoanh tay, nhướng mày ta.
“Tô Diểu, đã có hai người đàn ông chất lượng cao vây quanh cậu.”
“Vậy sao cậu vẫn còn phải chạy theo chủ quán này?”
21
Tô Diểu lườm chúng tôi.
“Liên quan gì đến bọn mày?”
“Có tin tao bảo tao cho bọn mày bay màu khỏi mạng xã hội không?!”
Nhưng chưa kịp để ta tiếp tục lên mặt, đám đông xung quanh bỗng xôn xao.
Mọi người rầm rì bàn tán.
“Mau xem Weibo! Tô Viêm công khai rồi!”
“Tớ thấy rồi! Trời ơi, không ngờ một người lạnh lùng như ấy lại đăng ảnh công khai luôn!”
“Mà của ấy cũng xinh quá, hoàn toàn có thể debut minh tinh luôn đấy!”
Tô Diểu nghe , biểu cảm như bị sét đánh.
“Tô Viêm cái tên ngu ngốc này, tưởng mình là thần tượng thuần khiết chắc?!”
Nhưng khi ta mở điện thoại ra xem, cả người lập tức chết lặng.
Sau đó, ta từ từ quay đầu tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Mày… mày quyến rũ tao từ khi nào?!”
Tôi hoàn toàn không hiểu ta đang cái gì.
Nhưng khi tôi và Hứa Tinh Ánh mở Weibo ra xem, cả hai đều sững sờ.
Đỉnh lưu Tô Viêm đã đăng ảnh tôi lên Weibo, kèm theo caption công khai .
22
Tô Diểu tức đến mức tay run rẩy.
“Mày tưởng bám lấy tao thì có thể thành phượng hoàng chắc?!”
“Cười chết tao mất, chỉ cần Thái tử gia Bắc Kinh một câu, tao đảm bảo mày đừng hòng sống yên ở thủ đô này!”
Nhưng ta vừa dứt lời, xung quanh lại tiếp tục vang lên những tiếng hét kinh ngạc.
“Trời ơi! Thái tử gia Bắc Kinh—Hà Thu Sinh cũng công khai rồi!”
“Weibo hôm nay thật sự quá chấn luôn!”
Tô Diểu đứng đơ ra, khuôn mặt lộ rõ sự bối rối. Nhưng khi ta mở Weibo lên, sự bối rối ấy nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc đến khó tin.
Tôi cũng vội mở Weibo ra xem rốt cuộc đã có chuyện gì.
Và ngay lập tức, tôi muốn ngất xỉu tại chỗ.
Trên màn hình là bài đăng của một tài khoản có tick xanh xác nhận là Thái tử gia Bắc Kinh, đang chia sẻ lại bài đăng của Tô Viêm.
Chỉ với một dấu “?”, sức công kinh hoàng:
【Vậy là sao? Ông công khai mà lại đăng ảnh tôi gì?】
Tôi ngã ngửa.
Nghĩ lại những gì họ đã , tôi đột nhiên nhận ra… hình như bọn họ không hề dối.
Tôi run rẩy quay sang Hứa Tinh Ánh, nước mắt rưng rưng.
“Giờ phải sao đây? Bọn họ chơi thật rồi!”
Hứa Tinh Ánh cũng sốc đến tái mặt, quay sang tôi, giọng thì thào.
“Tống Hướng Vãn, cậu xem… giờ mình rút hồ sơ có còn kịp không?”
23
Sự thật chứng minh, đã không còn kịp nữa.
Chúng tôi còn chưa kịp về đến ký túc xá, mà trên đường đi đã bị cả trường dồn ánh mắt vào.
“Nhìn kìa! Chính là ấy, của Tô Viêm!”
“Rốt cuộc ta thế nào mà cưa đổ Tô Viêm? Nhìn cũng chỉ là một người bình thường mà?”
“Thôi đừng thế, có thể khiến cả Tô Viêm lẫn Thái tử gia Bắc Kinh tranh giành, sao có thể là người bình thường? Hay ấy mở lớp dạy thính đi, tôi xin đăng ký đầu tiên!”
“…”
Tôi và Hứa Tinh Ánh chỉ muốn chui xuống đất trốn ngay lập tức.
Tôi nghiến răng hỏi.
“Hứa Tinh Ánh, cậu xem, tại sao cậu lại add bừa một người trong game mà người đó lại là đỉnh lưu của showbiz hả?”
Hứa Tinh Ánh cũng tức giận phản bác.
“Cậu còn có tư cách tôi?”
“Cậu chỉ đăng một cái post câu cá thôi, mà lại câu trúng ngay Thái tử gia Bắc Kinh!”
“…”
Tôi thở dài đầy bất lực.
“Hứa Tinh Ánh, có khi chúng ta xui đến mức này rồi, hay thử mua vé số xem sao, biết đâu lại trúng độc đắc…”
Nhưng trước khi tôi kịp hết câu, Hứa Tinh Ánh bỗng trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng loạn.
“Khoan đã, Tống Hướng Vãn, dẹp chuyện vé số qua một bên đi.”
“Cậu hai người đứng trước ký túc xá đi, có thấy quen không?”
Tôi hướng mắt theo tay ấy chỉ.
Dưới ký túc xá của chúng tôi, đứng sừng sững hai chàng trai.
Một người mặc vest đen, ngũ quan sắc nét, khí chất lạnh lùng.
Người còn lại mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, nở nụ nhàn nhã, đẹp trai đến mức hoàn toàn lệch khỏi thế giới phàm trần.
Tôi chằm chằm vào hai người đó, quay sang hỏi Hứa Tinh Ánh.
“Họ là ai thế? Đẹp trai quá!”
Hứa Tinh Ánh không chịu nổi nữa, tôi một cái.
“Tống Hướng Vãn! Cậu có thể tỉnh táo lại không?!”
“Cậu không nhận ra à? Hai người này chính là hai tên trên Weibo hôm nay đó!”
“Giờ bọn họ đến tận đây để chặn cậu rồi!”
Tôi đứng hình vài giây, sau đó hét lên.
“ĐM!”**
“Hứa Tinh Ánh, bọn mình nên gì bây giờ?”
Nhưng trước khi chúng tôi kịp nghĩ ra đối sách, đám đông xung quanh đã nhanh tay tố cáo.
“Bạn của các ở đây! Ở đây này!”
Hai người đàn ông kia bước từng bước về phía chúng tôi.
Tôi tuyệt vọng Hứa Tinh Ánh.
“Hứa Tinh Ánh, tớ còn chưa muốn chết mà!”
Nhưng tôi không ngờ ấy lại chọn phản bội tôi ngay lúc này.
Cô ấy buông tay tôi ra, giọng cẩn trọng vô cùng dứt khoát.
“Tống Hướng Vãn, cậu đã bị lộ rồi.”
“Không cần thiết phải hy sinh thêm một người nữa. Nhưng đừng lo, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu về mặt tinh thần.”
Tôi trợn tròn mắt ấy.
Mắt thấy bóng lưng Hứa Tinh Ánh xa dần, còn hai người kia đã đứng ngay trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ lấy lòng.
“Chào hai , ngài Đỉnh Lưu, ngài Thái Tử.”
Hà Thu Sinh khẽ nhướng mày tôi.
Còn Tô Viêm, hắn rất dịu dàng.
“Có thể chuyện riêng một chút không?
24
Mặc dù giọng điệu của Tô Viêm rất lịch sự.
Nhưng giây tiếp theo, tôi đã bị đưa thẳng lên xe.
Khách sạn 5 sao, nhà hàng cao cấp.
Bên ngoài là phố xá nhộn nhịp, ánh đèn lung linh, phồn hoa bậc nhất thủ đô.
Tô Viêm và Hà Thu Sinh ung dung cắt bít tết trước mặt tôi, nhịp điệu chậm rãi, không vội vã, không tức giận.
Tôi chỉ có thể im lặng họ.
Mặc dù mùi thịt nướng rất thơm, miếng bít tết đỏ au trên đĩa khiến tôi nuốt không trôi.
Hà Thu Sinh cúi đầu, lạnh lùng lên tiếng.
“Cô là Tống Hướng Vãn đúng không? Lừa bọn tôi vui lắm à?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Hà Thu Sinh nhạt.
“Không vui?”
“Bọn tôi vừa so lại tin nhắn của đấy. Ban ngày chơi game với hắn, buổi tối lại hát ru tôi ngủ. Cô cũng bận bịu gớm nhỉ?”
Tôi tái mặt.
Xong rồi.
Hai người này đã so lại toàn bộ tin nhắn.
Liệu tôi có còn cơ hội sống sót trở về ký túc xá tối nay không?
Chết tiệt, Hứa Tinh Ánh!
Cùng nhau chuyện này, mà ấy lại đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Tôi thề sẽ không để yên cho ấy!
Trong lúc tôi đang tưởng tượng cảnh bị tra tấn, thì bầu không khí lại đột nhiên thay đổi.
Tô Viêm bỗng đỏ hoe mắt, giọng khàn khàn.
“Tiểu Vãn, em ở bên A Sinh buổi tối chỉ vì tiền thôi, đúng không?”
“Người em thật sự chỉ có , đúng không?”
Hắn khóc lóc như một đóa hoa lê trong mưa, mà thấy đáng thương vô cùng.
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Đúng , tôi chuyện với Hà Thu Sinh chỉ vì tiền.
Nhưng ngay sau đó, tôi lại lắc đầu.
Không đúng.
Tôi chuyện với Tô Viêm cũng chỉ vì tiền mà.
25
Tô Viêm tôi chăm , giọng có chút yếu ớt.
“Hướng Vãn, em giận đúng không?”
“Giận không công khai em, nên mới chia tay , đúng không?”
“Anh đã công khai em trên Weibo rồi, đừng giận nữa không?”
Nghe xong câu này, tôi tuyệt vọng.
Sớm biết lúc đó nên nghĩ ra cách chia tay khác, chứ không phải dùng cái lý do rắc rối này.
Không đúng.
Cái kỹ năng tán gẫu của Hứa Tinh Ánh rốt cuộc học ở đâu mà có thể khiến người ta lậm đến mức này?
Tôi hai người đàn ông trước mặt, rồi nhớ lại cảnh Hứa Tinh Ánh vô bỏ mặc tôi lúc nãy.
Tôi quyết định chơi tới bến.
Hứa Tinh Ánh, cậu chết chắc rồi.
Tôi ra vẻ đau lòng, mở miệng bằng giọng đầy u sầu.
“Cảm ơn hai đã thích tôi.”
“Nhưng có một chuyện mà tôi cần phải thật.”
“Ảnh của tôi là do tôi lấy đi để đương online, nên tất cả những gì các thấy đều do ấy gửi.”
“Bao gồm cả những lần chuyện trước đây, đều là tôi nhắn.”
Tô Viêm chấn .
“Ý em là, thời gian qua người chơi game và nhắn tin với … là ấy?”
Tôi gật đầu chắc nịch.
“Đúng .”
“Vậy nên người mà , không phải tôi, mà là ấy.”
“Cô ấy tên là Hứa Tinh Ánh, cũng là sinh viên trường chúng ta.”
Nghe đến đây, Tô Viêm lập tức chạy vọt ra ngoài.
Nếu tôi đoán không lầm, hắn đang đi tìm Hứa Tinh Ánh.
Tôi sang Hà Thu Sinh, người vẫn đứng yên bất .
Tôi chớp chớp mắt.
“Nhị thiếu gia, không định đi sao?”
Hắn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Anh không đi. Dù sao thì thích là khuôn mặt của em, chứ không hhhphải linh hồn của em.”
…
Khoan đã.
Câu này không đúng lắm đâu?!
Tôi có nên lời cảm ơn không đây?
Bạn thấy sao?