06
Tôi dầm mưa chạy đến nhà Văn Trạc.
Anh mở cửa, thấy tôi trong bộ đồng phục ướt sũng, chân mày lập tức nhíu chặt.
Anh kéo tôi vào nhà.
“Chuyện gì ?”
Nước mưa hòa lẫn nước mắt, từng giọt rơi xuống sàn nhà.
Tôi bất lực níu lấy ống tay áo , giọng khẩn cầu:
“Chú nhỏ, cưới em đi… không?”
Tôi không muốn chết.
Nhưng cũng không thể trơ mắt bố tự sát.
Chỉ còn cách cầu xin Văn Trạc.
Tôi biết mình không nên kéo vào chuyện này.
Vậy nên, ngay giây phút đồng ý, tôi đã sẵn sàng dùng cả đời để trả nợ .
Tối tiệc đính hôn, chúng tôi trở về căn hộ mới vừa mua.
Cả đêm nay, bị chuốc hết ly rượu này đến ly rượu khác, bước đi có phần không vững.
Tôi đã chuẩn bị tâm lý suốt cả ngày.
Thế , khi đưa tay cởi cà vạt , tôi vẫn không thể ngăn cơ thể run rẩy.
Văn Trạc tựa vào ghế sofa, tránh khỏi tay tôi.
Anh chống một tay lên trán, ánh mắt hài hước quan sát tôi.
“Muốn gì?”
Tôi siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhắm mắt lại, kiễng chân hôn .
Văn Trạc hơi ngửa đầu, né tránh một lần nữa.
Anh bật , như thể đang một đứa trẻ ngang bướng loạn.
“Không cần phải thế này.”
“Hay em nghĩ đã đến mức cầm thú, có thể ngủ với cháu mình nuôi lớn?”
Anh chống tay vào thành ghế, đứng dậy, chuẩn bị đi về phòng ngủ phụ.
Tôi vội nắm lấy tay , cố kìm nén cảm giác hoang mang, ngẩng đầu .
“Không sao mà…”
“Dù sao, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kết hôn.”
Văn Trạc nhíu mày, khẽ hừ một tiếng.
Anh nâng tay, búng nhẹ vào trán tôi, lực không nhẹ chút nào.
“Đừng loạn nữa, nhóc con.”
“An phận chút đi.”
07
Giấc mơ dừng lại ngay khoảnh khắc Văn Trạc đóng cửa phòng ngủ phụ.
Tôi chớp mắt tỉnh dậy.
Đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Tôi nghĩ, cho dù không có chuyện này, có lẽ không lâu nữa tôi cũng sẽ thích Văn Trạc thôi.
Dù gì, hình mẫu lý tưởng của tôi hồi trung học cũng chẳng khác là bao.
Chiếc giường bên cạnh đã lạnh ngắt.
Có vẻ đã dậy từ lâu.
Tôi qua điện thoại, sực nhớ ra lịch trình hôm nay.
Sau khi vệ sinh cá nhân, tôi đến thư phòng tìm Văn Trạc.
“Chú nhỏ, hôm nay em đi mừng sinh nhật cùng phòng.”
“Tối sẽ đến quán bar, có lẽ sẽ về muộn.”
Lúc việc, đeo một chiếc kính không gọng.
Không khiến trông nghiêm túc, cấm dục, mà ngược lại—giống một kẻ phong lưu ngụy trang dưới vẻ ngoài tri thức.
Văn Trạc ngả lưng vào ghế xoay, lười biếng tôi.
“Nếu tối nay lại có người tỏ trước mặt em thì sao?”
Bị chằm chằm, hai má tôi hơi nóng lên.
Tôi lắp bắp:
“Thì… thì em sẽ mình sắp kết hôn rồi…”
Nói xong, tôi lập tức đóng cửa chạy về phòng.
08
Lúc đầu, cùng phòng của tôi rằng chỉ có bốn người trong ký túc xá đi cùng nhau.
Nhưng khi đến quán bar, trong khu ghế lô đã có bốn nam sinh ngồi sẵn.
Cô ấy mượn cớ tổ chức sinh nhật để lừa chúng tôi đi xem mắt.
Tôi ấy chằm chằm, mặt không cảm .
Cô ấy chắp tay trước ngực, vẻ mặt đáng thương giải thích:
“Không đủ người thì bọn họ không chịu đến…”
“Làm ơn đi Chiêu Chiêu, ngồi với tớ một lát thôi.”
“Tớ biết cậu có trai, tớ sẽ cố gắng không để bất kỳ ai đến bắt chuyện với cậu, không? Làm ơn, ơn đấy!”
Thực tế, ấy quả thực rất tốt.
Một mình trò chuyện với hai nam sinh, không hề có chút áp lực nào.
Tôi thoải mái ngồi thu lu trong góc sofa, chơi điện thoại, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm hoi.
Đúng lúc này, Văn Trạc gửi tin nhắn đến.
“Mấy giờ xong? Anh đến đón em?”
Tôi do dự một giây, vẫn quyết định không giấu .
“Em muốn về ngay bây giờ, nhỏ.”
“Bạn cùng phòng lừa em đi xem mắt.”
Sau đó, tôi vội vàng bổ sung:
“Nhưng em không chuyện với bất kỳ nam sinh nào cả.”
Vừa nhấn gửi, ghế sofa bên cạnh chợt lõm xuống.
Là một trong hai nam sinh vừa chuyện với cùng phòng tôi.
“Cả buổi tối không uống rượu thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Thử cái này đi.”
Hắn ta đưa tay về phía tôi, trên tay là một ly rượu có chất lỏng không rõ nguồn gốc.
Tôi cầm ly nước trái cây vẫn để trước mặt, uống một ngụm.
Khẽ lắc đầu từ chối, giọng điệu khách sáo xa cách.
“Xin lỗi, trai tôi không cho phép tôi uống rượu.”
“Tôi uống cái này là rồi.”
Ánh mắt hắn ta dừng trên ly nước trái cây trong tay tôi.
Thấy tôi uống xuống, hắn hơi nhướng mày.
“Vẫn là cậu trai trong truyền thuyết đó sao?”
Hắn cợt:
“Cả khoa đều biết chuyện này rồi. Hoa khôi khoa có trai, chưa từng lộ diện, cũng không đến trường tìm ấy, mà vẫn khiến ấy mê muội đến mức từ chối bao nhiêu người.”
Tôi chỉ nhạt cho qua, không tiếp lời.
Hắn cũng không gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh uống rượu.
Văn Trạc không nhắn lại.
Có lẽ đang giận.
Tự nhiên, tôi cảm thấy bực bội.
Không biết là do nam sinh bên cạnh không tự giác tránh đi, hay là do sự lạnh nhạt của Văn Trạc.
Ngọn lửa trong lòng ngày càng bùng lên, khiến tôi thấy khó chịu, chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.
Nam sinh kia dường như không ngạc nhiên, nghiêng đầu nhẹ.
“Nhìn cậu có vẻ cần nghỉ ngơi một chút rồi.”
Ý thức tôi bắt đầu trôi dần.
Tôi không nghe rõ hắn ta gì, chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nóng lên, cấp bách muốn dập tắt cơn khó chịu này.
Hắn vòng tay qua vai tôi, quay sang với đám người trong lô ghế:
“Tôi đưa ấy ra ngoài hóng gió một chút, ấy có vẻ say rồi.”
Bạn cùng phòng tôi phất tay:
“Được, cậu nhớ chăm sóc ấy nhé.”
Tôi bị hắn ta nửa dìu nửa kéo đứng dậy.
Ngay khoảnh khắc đó, một cú đá bất ngờ giáng thẳng vào ngực hắn ta.
Hắn loạng choạng, tôi mất điểm tựa, suýt nữa ngã về phía trước.
Nhưng ngay lập tức, tôi một vòng tay quen thuộc ôm chặt lấy.
Hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ lồng ngực quen thuộc, cơn khó chịu trong tôi cũng dần xoa dịu.
“Tổng giám đốc, ly nước trái cây bị bỏ thuốc.”
“Xử lý thế nào?”
Tôi bị bế ngang lên.
Từ phía trên vọng xuống giọng lạnh lùng, thong thả như đang tuyên án.
“Bẻ gãy tay phải, ném trước cửa đồn cảnh sát.”
Tôi vùi mặt vào hõm cổ , tiếng cầu xin phía sau ngày càng xa.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi sai rồi!!”
“Tôi không dám nữa!!!”
“Đừng tới đây!!!”
09
Luồng hơi lạnh từ điều hòa trong xe kéo lại chút ý thức rời rạc của tôi.
Tôi nhận ra mình đang ngồi ngang trên đùi Văn Trạc.
“Chú nhỏ, em khó chịu quá…”
Tôi siết chặt lấy , cảm giác muốn khóc dâng lên trong lòng.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng điệu mang theo sự trấn an rõ ràng.
“Bây giờ đưa em đến bệnh viện.”
“Nhịn một chút nữa.”
Làn da mát lạnh bên cổ phảng phất hương trầm thoang thoảng, như một sự dụ hoặc vô hình.
Như thể bị cơn khát da thịt kéo theo, tôi vô thức cắn nhẹ lên vùng da đó.
Cơ thể Văn Trạc lập tức cứng đờ.
“Không cần đến bệnh viện.”
Tôi lại nhẹ nhàng hôn lên cổ , giọng khẽ khàng, thốt ra những lời mà bình thường chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến tôi đỏ mặt:
“Em muốn nhỏ…”
Bàn tay đặt sau lưng tôi của dường như cũng bắt đầu nóng lên.
Anh nâng mắt, thông qua gương chiếu hậu tài xế.
Tài xế lập tức hiểu ý, kéo vách ngăn lên.
Văn Trạc siết chặt vòng tay, kéo tôi ra xa một chút.
Dường như vừa tức giận lại vừa bất lực, bật , búng nhẹ vào trán tôi.
“Bây giờ em đang dụ dỗ đấy à?”
“Muốn ép thừa cơ lợi dụng em sao?”
Anh đột nhiên siết chặt eo tôi, đẩy mạnh về phía .
Buộc tôi phải cảm nhận rõ ràng rằng— không hề vô cảm.
“Chiêu Chiêu,”
“Nếu muốn , cũng phải là khi em nguyện.”
Có lẽ do tác dụng của thuốc, cảm của tôi không thể kiềm chế tốt.
Một chút ấm ức trong lòng lúc này bị phóng đại lên gấp bội.
Nước mắt chực chờ nơi khóe mắt.
Tôi ôm lấy cổ , đối diện với ánh mắt , giọt lệ chậm rãi lăn dài trên gò má.
“Phải thế nào thì mới tin em thích đây…”
Đôi mắt sâu thẳm của Văn Trạc tôi chằm chằm, như chứa đựng một vực sâu không đáy.
Thực tế, sự kiên nhẫn của đang từng chút, từng chút bị bào mòn.
Tôi lấy hết dũng khí, khẽ chạm vào môi , rồi lập tức rụt lại.
Trái ngược với sự lúng túng của tôi, Văn Trạc vẫn cúi mắt, bình tĩnh từng cử chỉ của tôi, như một kẻ ngoài cuộc lạnh lùng quan sát.
Nhưng khi tôi kéo tay đặt lên người mình, nhiệt độ nóng bỏng nơi đầu ngón tay đã sớm bán đứng chủ nhân.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay xuống, như thể chia sẻ với một bí mật đầy phấn khích:
“Chú nhỏ, em trưởng thành rồi.”
Điều tôi , không phải chỉ về tuổi tác.
Văn Trạc trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng, giọng khàn khàn, khó nén nổi sự nhẫn nại, câu lại dành cho tài xế:
“Quay xe, về nhà.”
Bạn thấy sao?