Tôi mở cửa phòng, ngoài hành lang vắng tanh.
Cảm vừa dâng trào liền bị thất vọng lấp đầy.
Tôi ủ rũ chuẩn bị đóng cửa lại.
Một bàn tay kéo lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào vòng tay ấy. Bàn tay to siết lấy eo tôi, cúi xuống hôn tôi, “cạch” một tiếng, cửa đóng lại.
Từ cửa ra vào hôn mãi đến ghế sofa, vừa đi vừa đụng tường loạng choạng.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, chỉ còn lại tiếng thở gấp và âm thanh của nước bọt.
“Trì Dự…!”
Tôi kéo cổ áo , thì cắn nhẹ vành tai tôi.
Hơi thở ấm nóng phả bên tai tôi, giọng khàn khàn:
“Tân Vãn, hối hận vì câu trả lời tối qua rồi.”
“Có thể cho một cơ hội nữa không?”
Tôi giả vờ ngây ngô:
“Hả… Nhưng ai bảo không muốn người thứ ba, không phải là kiểu hèn hạ? Thế nào?”
Tôi liếc bằng ánh mắt trêu chọc.
Lông mi run nhẹ, từng chữ như cắn ra từ kẽ răng:
“Anh hèn hạ. Anh là người thứ ba. Anh không có đạo đức.”
“Anh thích của em mình.”
“Nhưng thực sự rất thích em—”
Môi dán lên hõm cổ tôi, từng nụ hôn dày đặc rơi xuống:
“Cho một cơ hội, người không thể lộ diện của em, không?”
Hơi thở hỗn loạn, đôi mắt tôi thẳng thắn trong đáy mắt lại sâu không thấy đáy, ẩn giấu điều gì đó không rõ ràng.
Tôi bật thành tiếng.
“Trì Dự, thật ra…”
Chưa kịp hết câu, cơn mưa nụ hôn ập xuống, chặn hết mọi lời tôi định .
Tôi giãy giụa.
Khóe mắt đỏ hoe:
“Đừng từ chối .”
Ngón tay thon dài, đẹp đẽ của chen vào kẽ tay tôi, siết chặt không rời.
Trì Dự như một con sói vừa nếm mùi thịt, không ngừng, không nghỉ.
Anh như chẳng bao giờ thấy mệt.
Cổ họng tôi khàn đặc, vừa mới moi cái điện thoại từ đống quần áo hỗn độn.
Là cuộc gọi của Cố Tư Thần.
Tôi không bắt máy.
Trì Dự vừa bước ra từ phòng tắm, mặc một chiếc áo choàng tắm trắng, cổ áo mở từ n.g.ự.c kéo xuống tận cơ bụng, để lộ xương quai xanh và múi bụng trắng mịn gợi cảm.
Anh hỏi như thể chẳng có gì nghiêm trọng:
“Sao không nghe máy?”
Tôi còn muốn trêu .
“Anh đang ở bên cạnh, em ngại nghe quá đi chứ.”
Mặt Trì Dự xanh mét.
“Ồ.”
Cười c.h.ế.t mất.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Tôi cố ý cầm điện thoại đứng dậy:
“Trì Dự, Cố Tư Thần bảo ấy đang đứng trước cửa nhà em đấy.”
Tôi thở dài:
“Haiz, giờ phải sao đây?”
Một giọt nước lăn từ trán Trì Dự xuống, tôi đầy oán thán:
“Anh có cần trốn ra ngoài điều hòa ngồi tạm không?”
Tôi nhịn :
“Cũng không cần đâu…”
Trì Dự cũng hài hước phết đấy chứ.
Tôi kéo cổ Trì Dự lại gần, hơi thở nóng rực phả vào tai :
“Trì Dự, em lừa đấy, Cố Tư Thần có đến đâu.”
“Đinh đoong~”
Tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
“Tân Vãn, mở cửa! Anh có chuyện muốn với em!”
Vãi thật, Cố Tư Thần đến thật rồi à?!
—————–
Chớp chớp mắt, Trì Dự lạnh:
“Hay lắm. Giờ có cần chui xuống gầm giường trốn không?”
【Trốn cái gì mà trốn.】
Tôi với Cố Tư Thần đã giải trừ hợp đồng rồi.
Tiếng đập cửa bên ngoài át cả câu của tôi.
Không mở cửa sớm là thể nào Cố Tư Thần cũng đập nát nhà tôi mất.
Vừa mở cửa ra, thấy ngay đôi mắt thâm quầng của Cố Tư Thần. Hiếm lắm mới thấy ta trong bộ dạng thất thần thế này. Giọng khàn đặc:
“Tân Vãn, không muốn chia tay với em…”
[ – .]
Tôi mặt đầy dấu chấm hỏi, còn suýt phì :
“Chúng ta… đã từng ở bên nhau bao giờ?”
Mặt Cố Tư Thần tái nhợt hơn:
“Vậy mối quan hệ bao lâu nay là cái gì?”
“Không phải là quan hệ hợp tác à?”
Vừa nghe phong thanh là Cố Tư Thần định cầu hôn, tôi lập tức đề nghị chấm dứt hợp đồng.
Anh ta thì nước mắt nước mũi đầy đủ combo, khóc lóc ầm ĩ như trẻ con đòi kẹo, đến mức tôi phải chặn luôn liên lạc. Không ngờ ta mò đến tận cửa nhà tôi.
Tôi chịu thua.
Nghe tôi , vành mắt ta đỏ ửng:
“Nhưng thực sự thích em…”
Câu này ngày xưa tôi cũng từng ngốc nghếch ra, khi còn trẻ dại thích Cố Tư Thần.
Lúc đó ta đáp lại sao nhỉ?
【Tân Vãn, em thích tôi thì tôi bắt buộc phải thích em à?】
Bây giờ, tôi trả lại nguyên văn câu đó cho ta.
“Cố Tư Thần, thích tôi thì tôi cũng phải thích à?”
Thời thế thay đổi.
Chắc Cố Tư Thần cũng nhớ lại cảnh mình từng phũ phàng từ chối tôi. Mặt ta trắng bệch, đứng không vững.
Tôi thật sự sắp phát điên với ta, định đóng cửa, ta lại đưa tay chặn giữa khe cửa, không cam lòng hỏi:
“Tân Vãn, có thể theo đuổi em lại từ đầu không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì sau lưng đã vang lên tiếng lớn.
Cố Tư Thần cảnh giác về phía sau lưng tôi:
“Trong tủ quần áo em có tiếng gì ?”
Tôi quay đầu .
Trì Dự đâu rồi?
Chẳng lẽ ấy trong tủ thật?
Cố Tư Thần bắt đầu liếc vào phòng tôi:
“Tân Vãn, trong phòng em… còn có người khác à?”
“Liên quan gì tới ?”
Có lẽ thái độ tôi khiến Cố Tư Thần tức giận, ta bật lạnh:
“Trong phòng là ai? Là hắn dụ dỗ em đúng không?”
“Giữa chúng ta đã chẳng còn liên quan gì nữa rồi, Cố Tư Thần!”
Tôi chặn ta lại, không ngăn cái kiểu lục tung phòng như bắt gian tại trận của ta.
Chớp mắt đã đứng trước tủ quần áo:
“Là ra ngoài, hay để tôi lôi ra?”
Tôi đứng bên cạnh chửi thẳng mặt Cố Tư Thần.
Cửa tủ từ từ mở ra.
Trì Dự khoác áo choàng tắm, hờ hững mà quyến rũ, hiện ra trước mắt Cố Tư Thần.
Cố Tư Thần như bị chọc điên, bật sửng sốt, lùi lại hai bước:
“Trì Dự?”
“Là… cậu?”
“Thật sự là cậu?!”
Anh ta nghiến răng, tóm lấy cổ áo Trì Dự, mắt đầy ghen tị và oán hận:
“Tôi coi cậu là em, cậu cướp vợ tôi hả?!”
“Cô ấy chưa phải là vợ cậu.”
Trì Dự điềm tĩnh đáp.
Cố Tư Thần tức run người, đ.ấ.m thẳng vào mặt Trì Dự:
“Cậu còn biết liêm sỉ không? Cam tâm kẻ thứ ba hả?!”
“Tôi rồi, sao tự dưng cậu biết Tân Vãn bị cảm mà đi thăm? Hóa ra là nhân cơ hội cắm sừng ? Trì Dự, cậu giỏi thật đấy!”
Mỗi chữ của Cố Tư Thần đều như gằn ra từ cổ họng.
Tôi định lao vào can ngăn, Trì Dự lại bảo tôi đừng lo, đây là chuyện đàn ông với nhau.
Trì Dự ăn một , không đánh lại, chỉ lau vết m.á.u bên môi rồi ngẩng đầu Cố Tư Thần, ánh mắt khiêu khích như kẻ chiến thắng:
“Cậu lấy tư cách gì để chỉ trích tôi? Cậu không ấy thì người khác cũng không à?”
“Cậu dựa vào đâu mà nghĩ, mọi trên đời đều sẽ mãi đứng yên một chỗ chờ cậu?”
“Có thể trước đây ấy từng mơ hồ có chút cảm với cậu.”
“Nhưng bây giờ——”
“Người ấy thích là tôi.”
Trì Dự gạt tay Cố Tư Thần ra, vô lộ dấu hôn trên xương quai xanh, giọng điệu mang theo nụ :
“Không mới là người thứ ba, đúng không?”
Cố Tư Thần như phát điên, lao vào đánh Trì Dự.
Nhưng khi Trì Dự thực sự đánh trả, Cố Tư Thần chẳng chiếm tí lợi nào.
Cả hai đều bị thương.
Tôi chẳng buồn Cố Tư Thần lấy một cái, chỉ lo cho mặt mũi bị thương của Trì Dự.
“Anh không sao chứ?”
“Đau không?”
Trì Dự bị thương nhẹ, trông lại càng khiến người ta xót xa.
Tôi thật sự muốn giẫm thêm mấy phát lên Cố Tư Thần.
Bạn thấy sao?