Yêu Đương Cấm Kỵ [...] – Chương 2

Chương 2

Tôi lập tức khoác tay Cố Tư Thần, gần như dính sát vào người ta, nũng nịu: “Tư Thần, xem ảnh bắt nạt em~”

Cố Tư Thần như mùa: “Đừng để ý đến ta, với kiểu người như em, ta luôn khó chịu đấy.”

Ánh mắt Trì Dự rơi xuống cánh tay tôi đang khoác lấy Tư Thần.

Anh ta lại mở miệng: “Dính nhau không nóng à?”

Tôi trừng mắt: “Liên quan gì tới ?”

Từ đó về sau, tôi càng ta càng ngứa mắt.

Thậm chí còn lén với Cố Tư Thần: “Cái trông mặt như tiểu nhân ấy. Biết đâu sau này quay ra cướp bồ .”

Cố Tư Thần lại lắc đầu: “Trì Dự không phải loại người đó.”

“Dù cả thế giới đều phản bội , Trì Dự cũng không thế.”

“Em đa nghi quá rồi.”

Tôi không hiểu nổi sao Cố Tư Thần lại tin ta đến thế.

Trì Dự tốt cỡ đó à?

Nhưng sao mỗi lần tôi và Cố Tư Thần cùng xuất hiện, ta cứ phải giương cái bản mặt khó ở với tôi?

Tin nhắn đến.

Là của Cố Tư Thần. Anh ta rủ tôi tối nay đi tụ tập.

【Ăn mặc đẹp vào, đừng trông như nhà mới trúng số.】

【Em biết gọi em đi để gì rồi đấy.】

Tôi lạnh, nhắn lại:

【Biết rồi.】

Từ nửa năm trước, khi ký hợp đồng, mối quan hệ giữa tôi và Cố Tư Thần chỉ là “kim chủ” – không , chỉ tiền.

Ban đầu, tôi đúng là bị vẻ ngoài của ta mê hoặc, tưởng ta khác người.

Nhưng sau khi tận mắt thấy ta chơi bời với các khác, tôi chỉ còn một mục tiêu: vắt cho thật nhiều tiền.

Dù gì mỗi lần bị ta gọi tới, tôi cũng phải “gánh team” mệt bở hơi tai.

Không lấy thêm tí tiền, không xứng với trái tim bé bỏng bị tổn thương của tôi.

—————-

Mười giờ tối, trong phòng bao, những ông lớn trong giới thương nghiệp đều đã có mặt.

Người tôi ghét nhất… vẫn đến. Còn ngồi ngay đối diện, ngẩng đầu là thấy.

Anh ta mang khí chất lạnh lùng, hoàn toàn lạc quẻ với không khí sôi nổi ở đây. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng… thế nào cũng thấy dễ hôn.

Bỗng ánh mắt sâu thẳm kia dừng lại trên tôi. Như bị bắt gian, tôi liền ghé sát tai Cố Tư Thần giả vờ thì thầm, thực chất đang thì thầm thật:

“Anh không phải bảo Trì Dự không đến sao?”

Cố Tư Thần bị hành thân mật bất ngờ của tôi cho vui ra mặt, khóe môi cong lên: “Sao thế? Ghét ta đến thế à?”

“Ừm.”

“Cũng lạ thật, hôm qua rủ thì bảo bận. Hôm nay tự dưng có cuộc họp gần đây, nên ghé qua luôn.”

Tôi ngẫm nghĩ, chỉ cảm thấy không khí quanh Trì Dự lạnh thêm một tầng.

Anh ta lạnh lùng mở miệng: “Chỗ công cộng mà cũng phải dính nhau sao?”

Heh. Chết tiệt.

Ganh tị với cái đứa đào mỏ như tôi sống sướng hơn ta à?

Tôi nhếch mép: “Có mấy người đàn ông độc thân thú vị thật, ăn không nho thì quay ra chê nho chua.”

Nói xong.

Tôi thấy mu bàn tay Trì Dự nổi đầy gân xanh.

Á đù, muốn đánh người?

Mắt còn đỏ nữa.

Sao , viêm kết mạc à?

Trên bàn ăn, Cố Tư Thần đang trò chuyện vui vẻ với đối tác, hoàn toàn không để ý drama bên này.

Không hiểu phát rồ gì, ta gắp cho tôi một đũa cần tây – món tôi ghét.

Ánh mắt thì đầy cưng chiều.

Tôi hiểu ngay, lại đang diễn vai “ trai mẫu mực” trước mặt người khác đây mà.

Tôi nặn ra nụ gượng.

Nhưng vì muốn chọc tức Trì Dự—

“Cảm ơn cục cưng~”

“Sao biết em thích ăn cần tây ? Yêu c.h.ế.t mất!”

Soạt! Âm thanh bát đũa chấn .

Mớ cần tây rơi thẳng xuống bàn.

Ai nấy đều sững sờ, Trì Dự nhàn nhạt lau đũa: “Xin lỗi, không khống chế lực.”

【???】

Chỉ là diễn trò cảm thôi mà? Có cần phản ứng mạnh không?

Lúc nghỉ giữa giờ, tôi ra ngoài đi dạo thì thấy Trì Dự đang đứng góc hành lang, tôi tức giận đến mức giật luôn cái cà vạt của ta: “TRÌ, DỰ!”

Anh ta buộc phải cúi người, mắt chạm mắt với tôi.

Chóp mũi suýt chạm nhau.

[ – .]

Hơi thở trở nên nặng nề.

“Làm gì?”

Giọng khàn khàn luồn theo gió đêm vào tai tôi.

Tôi mới chợt nhận ra tư thế hiện tại có chút… ám muội. Vội vàng lùi lại, nghiến răng cảnh cáo:

“Trì Dự, tôi tuy là kẻ ham tiền, tôi không g.i.ế.c người, không phóng hỏa, ơn tôn trọng tôi chút đi!”

Trì Dự ngước lên, hàng mi dài khẽ run như mất mát: “Xin lỗi.”

“Tôi không nghĩ sẽ phiền em… tôi không khống chế bản thân.”

Tôi sững lại.

Đùa à? Thái tử gia trong giới Bắc Kinh mà không kìm sự ghét bỏ với tôi – một đứa đào mỏ?

Nghe cũng hợp lý đấy, đừng có c.h.é.m gió nữa!

Bất ngờ, giọng Cố Tư Thần vang lên:

“Vãn Vãn, em xong chưa?”

“Vãn Vãn?”

Tim tôi đập thình thịch, đầu óc rối loạn.

Góc hẹp. Nam nữ một mình.

Nhìn cái cà vạt bị tôi kéo lệch, áo sơ mi nhăn nhúm, vành tai ửng đỏ của Trì Dự…

Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

“Vãn Vãn, em ở đó không?”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Bóng Cố Tư Thần… sắp rẽ qua góc tường—

——————–

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

Tôi túm lấy tay Trì Dự kéo ấy vào cầu thang thoát hiểm.

Anh ấy khẽ rên một tiếng.

Tôi đỏ mặt: “Anh phát ra loại âm thanh không đứng đắn đó là muốn để Tư Thần thấy tôi với ở tư thế này sao?”

Trì Dự chỉ vào tay tôi: “Em kéo cổ tôi mạnh quá, suýt nghẹt thở rồi đây này.”

Tôi: “…”

Tôi chột dạ nới lỏng cà vạt, rồi đẩy ấy tựa lưng vào tường, kéo giãn khoảng cách: “Tốt nhất là nhớ cho kỹ những lời vừa .”

“Tôi là đai đen Taekwondo đấy.”

“Lần sau mà còn như thế, tôi cho đi nhặt răng khắp sàn!”

Quay lại phòng tiệc.

“Sao nãy đi lâu thế? Đừng bảo là tranh thủ vụng trộm sau lưng đấy nhé?”

Cố Tư Thần nửa nửa thật.

“Vừa rồi em hơi đau bụng, nên đi lâu chút thôi.”

Tôi vừa gắp thức ăn cho ta, vừa áy náy : “Anh biết mà, em chỉ thích mình .”

“Thích thế, không định giúp một tay à?”

Mỗi lần gặp đối tác khó nhằn, Cố Tư Thần đều đẩy tôi ra chắn rượu.

Lần này cũng không ngoại lệ.

“Đương nhiên rồi.”

Tôi hiểu ý ta, cầm một chai rượu vang bước tới bàn đối tác, rót đầy ly cho ông ta.

Lời xã giao không thiếu chút nào: “Lý tổng, ly này em mời .”

Nhưng Lý tổng lại đẩy nguyên cả chai về phía tôi.

“Cô Tân giỏi ăn như thế, chắc tửu lượng cũng không tệ đâu nhỉ?”

“Chúng ta bàn chuyện hợp tác mà, phải có thành ý chứ, đúng không?”

Tôi khó xử sang Cố Tư Thần.

Mấy ly còn , gần đây tôi bị cảm, uống nguyên chai chắc phải vào viện ba ngày mất.

Cố Tư Thần thản nhiên nghịch điện thoại: “Lý tổng bảo em uống thì uống đi, nhiều chuyện gì?”

Tôi lạnh sống lưng, chỉ biết cố nở nụ : “Vậy Lý tổng, nếu em uống hết chai này, lần hợp tác này phải thuộc về bên Cố thị đấy nhé—”

Tôi ôm chai rượu định ngửa cổ tu ực một hơi.

Trì Dự đưa tay cản lại.

Chai rượu đắt tiền đổ tràn ra sàn.

Trì Dự thản nhiên : “Cô ấy đang bị cảm, không uống rượu.”

“Tôi uống thay.”

!!

!!!

Không chỉ tôi sững người, mọi người trong phòng đều bất ngờ.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

Tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Trì Dự.

Tôi buột miệng hỏi: “Sao biết tôi bị cảm?”

Cố Tư Thần khẽ nhếch môi, đặt ly rượu xuống bàn, âm thanh vang lên vừa đủ nghe, chậm rãi :

“Trì Dự, hình như… cậu khá hiểu về Vãn Vãn nhà tôi đấy?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...