Yêu Đương Cấm Kỵ [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi là chim hoàng yến của cậu ấm giới kinh thành – Cố Tư Thần.

Gần đây, tôi phát hiện có người đang lén đào góc tường sau lưng ấy.

Không chỉ đặt đồ ăn cho tôi, gửi hoa, tặng túi hiệu, nước hoa cao cấp đặt riêng, thậm chí còn dùng tài khoản phụ để tỏ với tôi…

Tóm lại, chiêu tán tỉnh phải là chuyên nghiệp như đào tường bằng mấy .

Lúc đầu tôi còn tưởng Cố Tư Thần lương tâm trỗi dậy.

Cho đến khi điện thoại nhận lời mời kết :

【Bé con, hôm nay việc suôn sẻ không? Tiền tiêu có đủ không?】

【Chuyển khoản 5 triệu 200 nghìn.】

Trời ơi, trai tôi còn chưa từng đối xử tốt thế này với tôi.

Tôi tạm thời không nhận, vì tôi tò mò.

【Anh là ai?】

【Không biết tôi có trai rồi à?】

Đối phương lại trả lời:

【Biết.】

Má ơi.

Biết mà còn dám theo đuổi tôi?

Rốt cuộc là ai mà gan to đến , dám ve vãn sau lưng Cố Tư Thần?

Tôi không chịu bỏ qua:

【Nói, là ai?】

Đối phương im lặng.

Tôi bình tĩnh nhắn lại:

【À, tôi biết rồi, là con ch.ó trung thành của tôi.】

【……】

Tưởng cuối cùng có thể khiến hắn nản lòng mà rút lui.

Ai ngờ bên kia mặt dày nhắn lại:

【Gâu gâu.】

【Em nguyện con ch.ó trung thành nhất của chị.】

【Chị chỉ cần một con ch.ó là em, không?】

Tôi vừa muốn chửi hắn, lại sợ hắn thấy sướng.

【Anh có đeo vòng cổ đâu mà đòi chó?】

Hôm sau.

Hắn gửi cho tôi một bức ảnh cổ đeo choker màu đen:

【Thế này thì sao? Đủ tiêu chuẩn chưa?】

Yết hầu gợi cảm, ngón tay thon dài rõ khớp, đầu ngón tay ửng hồng, còn dang rộng ra đặt trên xương quai xanh.

Ánh sáng đan xen.

Đủ chuẩn.

Quá đủ chuẩn.

Gần như cướp mất mạng tôi.

Tôi suýt chảy m.á.u mũi.

Tên biến thái nhỏ này…

Tán giỏi phết.

Để tránh hắn tự tin quá mức, tôi bình luận:

【Cũng đấy.】

Hắn trả lời:

【Lần sau cố gắng chị hài lòng hơn.】

Xì.

Tôi chẳng để tâm.

Giây tiếp theo, tôi phun luôn trà sữa ra ngoài.

【Em còn có dây thừng nữa… nếu chị muốn, lúc nào cũng .】

Một câu khiến mặt đỏ tim đập.

Tên biến thái lén lút tán tỉnh tôi này, rốt cuộc là ai chứ?

2

Lễ Thất Tịch hôm đó, hắn lại nhắn tin cho tôi.

Kèm theo là ảnh trai tôi đang chơi trò “thật hay thử thách” với bạch nguyệt quang của hắn ta, tứ khỏi bàn.

【Nhìn đi, trai chị có cả đống .】

【Vậy mà chị còn muốn ở bên hắn sao?】

【Chuyển khoản 13.145.200.】

【Hết hạn mức rồi, mai em chuyển tiếp.】

Có tiền hả? Còn ghi rõ ràng “Tự nguyện tặng”?

Tôi nhận ngon lành.

Tôi nghi hắn với Cố Tư Thần quan hệ rất tốt, không dám để lộ thân phận, lại cực kỳ thích tôi, nên chỉ dám lén lút theo đuổi.

Tôi gõ vài chữ thả câu:

【Anh ấy có cơ bụng đấy.】

【EM CŨNG CÓ!】

Cắn câu rồi.

【Không tin.】

Hắn bắt đầu cuống lên.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

【Thật mà!!!】

【Cố Tư Thần người thì tong teo. Em thì khác, luôn tập luyện. Cơ bụng, đường nhân ngư – cái gì cũng có.】

Tôi dùng chiêu khích tướng luôn:

【Gửi hình xem đi đồ biến thái, tận mắt thấy mới tin. Không thì sao biết thật hay bốc phét?】

Vài phút sau.

Tầm chục tấm ảnh cơ bụng các góc độ, vòng eo chó săn.

Có tấm còn mặc sơ mi đen, cổ áo hơi hé mở, lộ lộ ẩn ẩn.

Chỗ nên trắng thì trắng, chỗ nên hồng thì hồng.

Tôi mà chảy nước miếng.

Hắn cũng bắt đầu câu lại tôi:

【Chị ơi, muốn xem thêm không?】

Muốn chứ!!!

Ai ngờ hắn lại quay sang gài điều kiện:

【Muốn xem thì…】

[ – .]

【Chia tay hắn đi.】

【Em không muốn kẻ không danh phận.】

【Càng không muốn người thứ ba.】

???

Lố quá nha!

Tôi đang muốn chút thôi, hắn lại muốn lên chính thức?

Tôi cố nũng nịu, gửi voice:

【Chồng ơii~ muốn xem cơ bụng của cơ, chụp xuống thêm tí không~?】

Ở một căn phòng nào đó tôi không biết.

Tin nhắn thoại vừa mở, nghe đến từ “chồng”, tay người đàn ông cầm điện thoại khẽ run lên, vành tai trắng nõn đỏ ửng chỉ trong một giây.

Cùng lúc đó, điện thoại tôi nhận thêm một bức ảnh cơ bụng nữa.

Lần này chụp cực kỳ gợi cảm, ngón tay thon dài kéo vạt áo lên, làn da mỏng, đường nhân ngư rõ nét, xuống thấp chút nữa…

Mập mờ, khiến người ta không ngừng tưởng tượng.

Tôi đến chảy cả nước miếng. Cưng, muốn đấu với chị à.

Cuối cùng.

Tôi tiện miệng than thở với hắn một câu:

【Cảm cúm mệt ghê. 】

Thứ hai đi , công ty keo kiệt của tôi đột nhiên từ bi, phát thuốc cảm, chăn lông, miếng dán giữ nhiệt cho cả văn phòng.

Trong hộp thuốc còn có một mẩu giấy nhỏ, nhắn nhủ ngọt ngào dặn tôi nhớ uống sau bữa ăn.

Chữ viết này… sao càng càng thấy quen?

Sếp tôi thậm chí còn đi quanh bàn tôi hai vòng, nịnh chưa từng thấy:

“Tiểu Tần à, cố gắng lên, tiền đồ vô lượng!”

Chưa hết, lát sau còn đưa tôi gối tựa lưng, hỏi có muốn uống trà chiều không.

Tôi nghi là ổng điên rồi.

Trước đây lúc nào cũng cau mày tôi:

“Tiểu Tần, không việc nghiêm túc, còn muốn có tiền đồ à?”

Tôi lười ba phút là ổng gào lên:

“Có đồng nghiệp chỉ biết lười, lần sau để tôi bắt gặp nữa, trừ 300!”

Một người như thế, sao tự nhiên lại phát thuốc cảm?

Tôi nghi ngờ không dám ra.

Tối hôm đó, tôi lại nhắn cho tên biến thái kia:

【Đồ ăn căng tin công ty dở quá. Không có bún ốc. Khổ sở. 】

Chiều hôm sau, công ty xuất hiện một đám công nhân xây dựng.

Sếp tôi tuyên bố sẽ mở rộng khu nghỉ ngơi, xây thêm khu ẩm thực, còn sẽ có cả bún ốc mà tôi thích nhất, hí hí.

Để kiểm chứng, tôi tiếp tục nhắn:

【Công ty nghèo quá, đến dụng cụ tập thể dục cũng không có. 】

Buổi chiều hôm đó, công ty thông báo đã mua cả tầng trệt, nhập về một đống thiết bị tập gym, lấy lý do “nhân viên khỏe mạnh thì mới việc tốt”.

Chưa dừng lại, sếp còn tươi hỏi tôi:

“Tiểu Tần, em có đề xuất gì cho việc cải tạo công ty không?”

Tôi chỉ vào mình:

Tôi?

Sếp cung kính :

“Đúng rồi, chính là em đó! Nhân viên chăm chỉ tiến thủ như em hiếm lắm! Tôi muốn toàn công ty học tập em!”

Đồng nghiệp thì há hốc miệng, thì thầm hỏi:

“Tần Vãn, cậu hả? Sếp bị cậu bắt quả tang đang gặm móng chân lúc ăn trưa hả?”

Tôi phì .

Gửi tin nhắn cho tên kia còn hiệu nghiệm hơn cả ước nguyện ấy chứ.

Linh cảm mách bảo, tôi hỏi:

【Anh mua lại công ty tôi rồi à? 】

Bên kia trả lời liền:

【Sao em biết?!】

【Em đoán là ai rồi sao?】

Nhìn cũng biết, hắn đang rất căng thẳng.

Tôi im lặng:

【…】

【Không biết.】

【Phù… thì tốt, thì tốt.】

Sợ tôi phát hiện danh tính đến thế sao?

Ra tay mua luôn cả công ty, tài lực này đúng là khủng khiếp.

Gần đây ngoài trai tôi – Cố Tư Thần, thì tôi chỉ tiếp với hai người đàn ông.

Và một trong số đó chính là—

Trì Dự, em tốt của Cố Tư Thần.

Lẽ nào… là hắn?

————

Người đầu tiên tôi loại khỏi danh sách nghi ngờ chính là em tốt của Cố Tư Thần – Trì Dự.

Giữa tôi và Trì Dự, không khí đã gay gắt đến mức—

Cả cái giới đó ai cũng nghĩ tôi ta không vừa mắt, còn ta thì cực kỳ chán ghét một đứa đào mỏ như tôi.

Nên chắc chắn, ta không thể nào thích tôi ! Cái mặt lạnh như tiền đó mà mở miệng mấy câu thả thính thì mặt trời mọc đằng Tây mất!

Lần đầu tiên Cố Tư Thần dẫn tôi đi dự tiệc với nhóm ta, Trì Dự đã không khách khí mà ném luôn cái ly, lạnh tanh tôi mấy giây.

“Gu của cậu đúng là… chán hết chỗ .”

Tôi khẩy. Tôi dù gì cũng là hoa khôi khoa năm ấy đấy nhé.

Khó khăn lắm mới kiếm công việc chim hoàng yến – chỉ cần tỏ ra đáng là có tiền tiêu, mà ta lại muốn đường sống của tôi?

Tôi nhịn à?

Tôi phản đòn ngay lập tức: “Nghe Tư Thần bảo vừa đẹp trai lại lịch thiệp. Nhưng giờ kỹ, cũng thường thôi mà.”

Cả người ta như phủ một lớp băng mỏng.

Môi mỏng mím lại.

Ánh mắt sâu thẳm.

Anh ta Cố Tư Thần: “Tặng cậu một lời khuyên: chia tay ta đi.”

Tôi tức điên, suýt thì muốn tát cho vài cái.

Muốn cắt đứt tài lộc của bà đây á, không có cửa đâu!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...