Phương Cẩn thẳng thắn và bình tĩnh, ánh mắt lóe lên sự đắc thắng.
Cô ta tiếp: "Đồ Khả, tôi biết hai người đã nhau tám năm thật sự không hợp đâu. Tôi không có ý gì, nghe nhà nông, cũng chỉ học một trường đại học bình thường, chẳng giúp gì cho sự nghiệp của Sở Ngang. Tôi thì khác, tôi giúp ấy rất nhiều."
"Giúp chính thì có!" Tôi cố nén cơn giận, giữ bình tĩnh ta.
Cô ta nhạt: "Không giấu gì , tôi chẳng hứng thú gì với sự nghiệp. Nhà tôi thế nào cũng biết, tôi dù sống xa hoa cả đời cũng chẳng tiêu hết tiền. Tôi tất cả chỉ vì Sở Ngang."
Tôi thua.
Phải thừa nhận, tôi đã thua triệt để.
Rõ ràng đáng người ghê tởm là bọn họ Phương Cẩn vẫn có thể thản nhiên : "Cô đã từng nghe một câu thế này chưa? Nếu một người cùng lúc thích hai người, người đó nên chọn người đến sau. Bởi nếu thật sự người đầu tiên thì sẽ không có người thứ hai xuất hiện."
"Đồ Khả, xã hội này là đấy. Chỉ cần cám dỗ đủ lớn, bản chất con người sẽ trở nên phức tạp. Không ai vượt qua thử thách đâu."
“Biết rõ mà vẫn kẻ thứ ba chen ngang vào cảm của người khác, vẫn còn cảm thấy mình ưu việt nhỉ.”
“Sở Ngang và chưa cưới chưa hỏi, tính là chen ngang cái gì chứ? Tôi biết bây giờ rất phẫn nộ, rất không cam lòng không có cách nào, đã thua rồi.”
Vừa , ta vừa lộ vẻ thỏa mãn, tay khẽ vén tóc để lộ bộ vòng Bulgari trên cổ.
“Cô đoán mà, đây là Sở Ngang tặng. Tuy là tôi chủ mở miệng đòi cũng là ấy tặng. Lúc đó tôi còn nếu muốn mua cho Đồ Khả thì mua thêm một bộ đi ấy bảo không cần, Đồ Khả không hợp với thứ này.”
“Bộ vòng cổ này hơn năm mươi vạn, tôi đoán ngày Valentine ấy chỉ tặng thỏi son hàng hiệu, chắc cũng chỉ tầm một nghìn tệ thôi đúng không?”
“Thật ra trong lòng đàn ông phân biệt rõ ràng lắm. Cô phải thừa nhận, vị trí của tôi trong lòng ấy không giống . Một bộ vòng cổ năm vạn, ấy thấy tôi xứng, còn thì không.”
“Ngay cả bố mẹ ấy cũng nghĩ thế. Trước đây bọn họ thích đó là vì tôi chưa xuất hiện. Giữa một món năm vạn và một món một nghìn, chẳng cần phải do dự lựa chọn cái nào.”
Tôi không nên nghe lời ta .
Nghe xong, chỉ càng thêm phẫn nộ, càng thêm đau đớn.
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng cảnh tôi đứng dậy hắt cốc cà phê vào mặt ta. Tôi : “Hai người đúng là không biết xấu hổ, cặp kè lén lút mà còn mặt dày như . Chúc hai người bền lâu, khóa chặt vào nhau, đừng phiền người khác nữa.”
Về nhà, tôi sống trong trạng thái tinh thần suy sụp suốt nửa tháng, công việc cũng nghỉ, cả ngày thẫn thờ, mắt sưng đỏ vì khóc.
Loại đau khổ này giống như lưỡi d.a.o cắm sâu vào tim, đau đến không thở nổi.
Bố ngày nào cũng bận rộn ngoài ruộng, trưa còn tranh thủ về nhà nấu cơm cho tôi.
Ông : “Hoan Hoan bảo chiều nay đến chơi với con, con rửa mặt đi, trông lôi thôi quá.”
Ta buồn bã đáp: “Con không muốn gặp ai. Bảo là con không ở nhà.”
“Cả làng đều biết con bị bỏ rơi, đang khóc lóc ở nhà mà.”
Tôi vốn đã hai ngày không khóc, vừa nghe câu này, nước mắt lại trào ra. “Hu hu... Con biết mà, mọi người đều nhạo con sau lưng. Bố còn bảo sẽ tìm mối tốt cho con. Có mà toàn người đến để nhạo con thôi. Hu hu hu.”
“Ai nhạo con? Bố đã sớm tuyên bố rồi, đợi con kết hôn, bố sẽ cho của hồi môn 50 vạn và một chiếc xe hơi hơn 20 vạn. Dạo này nhiều người đến mai lắm bố thấy con không ổn nên từ chối hết rồi.”
“Hu hu hu, đời này con không muốn kết hôn nữa.”
“Không có chí khí! Hoan Hoan bằng tuổi con mà con bé đã có hai đứa con rồi. Còn con thì chỉ biết khóc, bố mất mặt.”
Tôi nức nở, sửa lại: “Con 26, tuổi mụ mới 27 thôi.”
Bạn thấy sao?