Yêu Được Buông Được – Chương 7

“Nó không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi mọi người. Nhưng con trai bà đánh con tôi, tôi không chấp nhận!”

 

“Chú ơi, đây chỉ là hiểu lầm thôi.”

 

Sở Ngang cố gắng giải thích bố tôi không muốn nghe: “Hiểu lầm gì chứ? Các người mang người khác về nhà, còn giả vờ gì nữa? Cậu có thật lòng hay không, con tôi rõ nhất. Cậu cũng rõ nhất!”

 

“Thông gia, thật sự là hiểu lầm. Phương Cẩn và con trai chúng tôi chỉ là bè. Bố mẹ ấy ở nước ngoài…”

 

“Bố mẹ ở nước ngoài thì sao? Họ hàng cũng không có chắc? Các người là cái gì của ấy mà phải mời về nhà ăn Tết? Lẽ nào ấy chỉ quen biết mỗi Sở Ngang? Còn nữa, con tôi đã đối xử với các người thế nào trong từng ấy năm, dẫn người ngoài về nhà ăn Tết mà không với nó một tiếng à?”

 

“Không cần gì nữa. Loại gia đình như các người, chúng tôi không dám trèo cao. Làm người phải có lương tâm, không có lương tâm thì sớm muộn cũng gặp báo ứng.”

 

“Mẹ, thôi đừng nữa. Bình tĩnh lại. Khả Khả, em khuyên nhủ đi, đợi mọi người nguôi giận rồi tiếp.”

 

“Nói gì nữa? Bố tôi đã rồi, loại gia đình như các người, chúng tôi không trèo cao nổi.”

 

Tôi lạnh lùng ta, khẩy: “Sở Ngang, tôi chính thức thông báo với : Chúng ta chia tay. Tôi không cần loại rác rưởi như !”

 

2

 

Trên đường về nhà, bố tôi vừa lái xe vừa khuyên răn: "Con mà lại đi chửi người khác à? Dù thế nào thì việc chửi mắng cũng không đúng."

 

Trên xe, một hộp khăn giấy đã bị tôi dùng hơn phân nửa. Vừa khóc, tôi vừa nghẹn ngào: "Con còn muốn đánh người nữa kìa! Giờ cả làng đều biết con bị bỏ rơi, mất mặt c.h.ế.t đi !"

 

"Mất mặt cái gì mà mất mặt! Thời buổi này không cưới vợ mới là mất mặt. Con là thứ quý giá, con cứ xem, ngày mai đội ngũ tới mai có khi kéo dài cả đến đầu làng nhà mình đấy."

 

"Hu hu hu, con không tin đâu!"

 

"Thật đấy con à, bố không gạt con đâu. Như con bé nhà lão Lý đội hai ấy, nặng hơn 80 cân mà còn kén chọn mãi đấy thôi. Con còn đẹp hơn nó gấp bội, nhất định gả mà!"

 

"Thôi đi bố, con không muốn lấy chồng đâu."

 

"Nói bậy! Con lớn thế này rồi, đã phí phạm bao năm nay, còn định lãng phí thêm nữa à?"

 

"Bố à, con không cam lòng. Con muốn trả thù bọn họ!"

 

"Trả thù ai hả? Nghe bố đi, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa. Sớm thấu mọi thứ cũng là tốt. Con người đời này là như thế thôi, biết lo cho mình, sống ngày nào vui ngày đó, không thẹn với lương tâm là ."

 

Bố tôi lúc nào cũng , từ nhỏ đến lớn, luôn treo câu "không thẹn với lương tâm" ở bên miệng.

 

Nhưng để buông bỏ thật sự không phải chuyện dễ dàng.

 

Tôi xóa sạch mọi phương thức liên lạc với Sở Ngang và gia đình ta. Chỉ riêng khi đến tên Phương Cẩn, tôi ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng không nhịn mà gửi tin nhắn hẹn gặp.

 

Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê trung tâm thành phố. Cô ta vẫn như trước, khuôn mặt trắng trẻo, nụ ôn hòa trên khóe môi.

 

Cô ta giải đáp mọi thắc mắc của tôi một cách thẳng thắn không e dè. Phương Cẩn rằng ta và Sở Ngang thực sự đã phát sinh quan hệ trong một buổi tiệc ở nước ngoài khi cả hai uống rượu say.

 

Sở Ngang không muốn chia tay tôi, lúc đó đã vô cùng hối hận. Nhưng trong đám bè của ta, những chuyện thế này chẳng là gì to tát.

 

Thời gian trôi qua, cảm giác tội lỗi của ta cũng phai nhạt. Anh ta thậm chí còn nghĩ rằng chơi bời ở nước ngoài không tính là gì, chỉ cần về nước cắt đứt sạch sẽ, không để tôi biết là .

 

Nhưng Phương Cẩn đã lòng.

 

Cô ta âm thầm lên kế hoạch, theo Sở Ngang trở về nước, rồi cùng nhau mở công ty.

 

Cô ta , Sở Ngang thực sự muốn phân rõ ranh giới kiểu quan hệ mỗi ngày ở bên nhau thế này, sao có thể trong sạch ?

 

"Tôi bỏ công sức nhiều như , không phải để bè với ấy. Người tôi thích, đương nhiên phải tìm mọi cách để có ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...