Yêu Được Buông Được – Chương 6

Sở Ngang tỏ vẻ áy náy, : "Xin lỗi em, quên mất. Để hôm khác nhé."

 

Anh ta còn bảo: "Sao em không gọi điện thoại trước? Vậy đã đỡ phải đến tận đây."

 

Tôi hỏi: "Tại sao Phương Cẩn lại ở đây?"

 

Anh ta thản nhiên giải thích: "Bố mẹ ấy đều ở nước ngoài, không có chỗ ăn Tết, nên ấy qua đây."

 

Tôi lạnh: "Bảo ấy đi, ngay bây giờ."

 

"Nếu ấy không đi, chúng ta chia tay."

 

Sở Ngang nhíu mày, bất lực : "Khả Khả, đừng loạn. Cô ấy đi rồi cũng chỉ có một mình. Hơn nữa, trời đã khuya, để ngày mai đi."

 

"Bảo ấy đi ngay bây giờ!" Tôi , dứt khoát .

 

"Em có thể đừng suy nghĩ lung tung không? Sao em lại không tin chứ?"

 

"Tại sao phải tin ? Anh bảo tôi sao mà tin? Cả nhà chơi tôi một vố, bỏ mặc tôi để ăn Tết cùng ấy, rồi lại bảo tôi tin tưởng ? Có phải đến khi tận mắt thấy hai người nằm trên cùng một giường, mới chịu thật phải không?"

 

Giọng tôi cao hơn, có phần mất kiểm soát, khiến hàng xóm đối diện mở cửa sang.

 

Anh ta tôi, có chút tức giận: “Tôi đã rồi, công việc bận rộn thật sự quên mất. Cùng lắm mai tôi sẽ đến nhà . Bố mẹ tôi vẫn còn ở đây, tôi với Phương Cẩn có thể có chuyện gì? Đừng loạn ở đây nữa, vào nhà trước đã.”

 

“Đồ Khả, đừng hiểu lầm. Tôi với Sở Ngang thật sự chỉ là bè, đừng khó nghe như , bình tĩnh lại đi, không?” Phương Cẩn bước tới, mỉm với tôi, giọng nhẹ nhàng, tỏ ra vô cùng lịch sự và hợp hợp lý.

 

Mẹ của Sở Ngang tôi với vẻ không hài lòng, kéo tôi vào nhà: “Đúng đó, Đồ Khả, con bớt bớt lại đi. Làm như người ta vào sẽ chê .”

 

Lòng tôi tràn ngập thất vọng, đến đây như dâng lên đến đỉnh điểm.

 

Tám năm bên nhau, tôi đã hết lòng với Sở Ngang và gia đình ta.

 

Thời điểm dịch bệnh bùng phát, ta ở nước ngoài không về , tôi như con dâu trong nhà, đưa bố ta đi khám bệnh, an ủi mẹ ta.

 

Quê nhà bọn họ còn có bà nội hơn 80 tuổi và rất nhiều họ hàng. Mỗi dịp hiếu hỉ, lễ tết, tôi đều xin nghỉ để lái xe đưa bố mẹ ta về quê.

 

Thậm chí, tôi thi bằng lái xe cũng vì muốn thuận tiện đưa bố ta đi khám bệnh.

 

Tất cả thời gian, tâm sức của tôi trong những năm qua đều dành cho gia đình bọn họ. Trong khi bố tôi nằm viện phẫu thuật, còn phải nhờ người khác chăm sóc ông.

 

Vậy mà, tôi nhận lại gì?

 

Cả nhà bọn họ cho tôi leo cây, là quên mất, nhớ nhầm ngày.

 

Bố ta không dám thẳng vào tôi.

 

Mẹ ta lời mập mờ, giả vờ như không biết gì để lấp liếm.

 

Phương Cẩn đứng đó, như đang xem trò vui, khẩy.

 

Giây phút đó, tôi cảm thấy mình thật buồn , ngu ngốc như một hề trong gánh xiếc.

 

Tôi giận đến mức nước mắt rơi lã chã, rồi bất ngờ như phát điên, đá mạnh vào cánh cửa nhà ta: “Hôm nay tôi đến đây là để nổi điên! Tôi nhịn con mẹ ! Sở Ngang, tôi nhịn cả nhà đủ rồi!”

 

Sở Ngang sững sờ, sau đó giận dữ không kìm , tát tôi một cái: “Đồ Khả, đang ? Tết nhất mà phát điên cái gì!”

 

Sau cái tát, ta bối rối, vội kéo tay tôi: “Khả Khả, xin lỗi, nghe đã…”

 

Anh ta chưa kịp hết thì bố tôi đã đến.

 

Bố tôi đúng lúc chứng kiến toàn bộ cảnh đó. Không lời nào, ông tiến tới, tát Sở Ngang một cái thật mạnh: “Thông gia, có chuyện thì đàng hoàng, sao lại có thể ra tay chứ?”

 

Mẹ Sở Ngang bắt đầu sốt ruột, chỉ trích bố tôi.

 

Bố tôi bọn họ, tức giận : “Thông gia? Ai thông gia với các người?”

 

“Tôi nuôi con lớn như , không phải để cho người ta đánh! Cậu là cái thá gì mà dám tay với nó?”

 

Bố tôi nông, sức lực rất lớn. Cái tát của ông mạnh hơn gấp nhiều lần cái tát của Sở Ngang.

 

Mẹ ta tức giận không kìm : “Đồ Khả năng quá đáng, Tết nhất mà lại đi mắng người!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...