Anh ta và Phương Cẩn luôn tỏ ra tự nhiên, thân thiện, không có biểu hiện gì bất thường.
Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất nhạy bén.
Trong một buổi tụ họp bè, tôi có tham gia cùng bọn họ. Trong lúc uống rượu, Phương Cẩn uống hơi nhiều, đầu óc choáng váng, trông không khỏe.
Một người từng du học cùng họ ở nước ngoài cợt, hất tay Sở Ngang :
“Không mau cho ấy dựa vào vai mà nghỉ chút đi?”
Sở Ngang nắm tay tôi, ngồi dựa vào ghế sofa, giọng điệu bình thản: “Bạn tôi đang ở đây, cậu đừng linh tinh.”
Người đó như sực tỉnh, liên tục : “Ồ, Đồ Khả, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ thôi. Giữa họ không có gì đâu, cậu đừng để tâm.”
Những lời chắc chắn cùng thái độ điềm tĩnh của Sở Ngang khiến tôi tin tưởng.
Anh ta giải thích rằng lúc ở nước ngoài, chỉ có ta và Phương Cẩn ở cạnh nhau, một người thì không ở bên, người kia thì độc thân, nên thường bị bè trêu chọc. Nhưng ta và Phương Cẩn chỉ là , chỉ đơn giản là quý mến nhau.
Hôm đó, sau khi họ uống rượu xong, tôi lái xe đưa cả hai về, trước tiên đưa Phương Cẩn về nhà.
Trên đường, Sở Ngang bảo tôi dừng lại ở tiệm thuốc, mua thuốc cho ta.
“Nếu về nhà vẫn không khỏe thì nhớ uống thuốc. Lần sau đừng uống nhiều như .”
“Anh cũng nhớ tôi bị đau dạ dày, cũng xem như có chút lương tâm.”
“Đương nhiên rồi, dù sao vì nghĩa cũng nên mua hộp thuốc cho chứ.”
Họ trêu nhau, Sở Ngang còn với tôi: “Khả Khả, em không biết đâu. Lúc ở nước ngoài, ấy từng uống nhiều đến mức loét dạ dày, phải nhập viện, thật đáng sợ.”
Phương Cẩn : “Anh mới là người đáng sợ ấy, Đồ Khả, đừng nghe ấy bêu xấu tôi.”
Đêm đó, Sở Ngang rủ tôi về nhà ta ngủ lại tôi từ chối.
Anh ta không gì thêm, chỉ mỉm , nhắc nhở tôi về cẩn thận.
Sáng hôm sau, tôi mang xe trả lại cho ta, nghĩ rằng có thể ta sẽ cần dùng.
Khi tôi tới nhà, mẹ ta vẫn còn ngái ngủ.
Tôi hỏi ta đã dậy chưa, bà trả lời: “Hả? Tối qua không phải nó ở với con sao? Nó không về nhà mà.”
Sau đó, tôi gọi điện thoại hỏi ta.
Anh ta sững lại một chút rồi : “Hôm qua đúng là miệng quạ đen, Phương Cẩn đau dạ dày không chịu nổi, phải nhập viện cấp cứu. Anh trông chừng ấy.”
“Khả Khả, để gọi Phương Cẩn chuyện với em nhé.”
Qua điện thoại, Phương Cẩn giải thích: “Đúng , tối qua tôi bị đau dạ dày bây giờ không sao rồi.”
Tôi gật đầu, không thêm gì.
Nhưng từ đó, hạt giống nghi ngờ đã nảy mầm trong lòng tôi.
Tôi bắt đầu để ý từng hành của bọn họ, quan sát mạng xã hội của Phương Cẩn.
Sinh nhật ấy, tôi thấy ta nhận một bộ vòng cổ hoa hồng vàng của Bulgari, dòng sản phẩm giới hạn dành cho Ngày Thất Tịch.
Tôi với Sở Ngang rằng chắc chắn đây là món quà từ người theo đuổi ấy.
Anh hơi sững lại, chỉ đáp: “Chỉ là một bộ vòng thôi, có gì đặc biệt đâu.”
Tôi : “Không giống đâu, ấy còn đăng lên mạng xã hội.”
Không lâu sau, bài đăng đó bị xóa, tôi vô thấy trên điện thoại của Sở Ngang có một giao dịch chuyển khoản hơn 50 vạn.
Tôi không hỏi, vì công ty thường xuyên có giao dịch lớn điều này khiến tôi càng để tâm.
Chỉ đến khi Phương Cẩn có trai, bọn họ công khai xuất hiện trước mặt mọi người, tôi mới xác định giữa bọn họ từng có vấn đề.
Dù Sở Ngang luôn giữ vẻ điềm tĩnh, tôi cảm nhận ta khác lạ. Anh ta công việc áp lực khiến ta mệt mỏi tôi không tin.
Đến một ngày, ta và Phương Cẩn cãi nhau qua điện thoại.
Anh ta tức giận : “Nếu không tập trung vào công việc, chúng ta có thể kết thúc hợp tác ngay từ bây giờ. Đừng chỉ lo đương mà lỡ việc quan trọng.”
Tôi nghe rõ tiếng Phương Cẩn nghẹn ngào: “Tại sao mọi thứ, còn tôi thì không?”
Bạn thấy sao?