"Sao lại chưa? Hồi lớp 11, vào kỳ nghỉ đông, ở sân trượt băng, đi cùng Sở Ngang và mấy người trong lớp chúng ta."
"Sau đó sao nữa?"
"Sau đó thì tôi không cho đâu, lo đi tiếp đi."
Xa Thần nhanh chóng rời đi, miệng hì hì.
Tôi cũng theo mọi người tiếp tục phụ giúp, bận bịu thêm nửa tiếng nữa.
Sau đó, Lưu Gia Dịch lên lầu hai tìm tôi.
Anh đã thay bộ quần áo khác, gọi tôi về nhà.
Tôi : "Lúc này hơi bận, chờ chút nữa đi."
Anh bước đến, trực tiếp ôm lấy cổ tôi, kéo tôi ra ngoài: "Về nhà việc quan trọng đi, vợ ngốc."
6
Có lẽ do công việc kinh doanh liên quan đến ăn uống, Lưu Gia Dịch rất sạch sẽ, ngày nào cũng phải sáng tắm tối tắm.
Trong lúc tắm, tôi ở bếp nấu hai tô mì.
Những ngày sau khi kết hôn, chỉ cần ở nhà, cơ bản mọi bữa ăn đều do nấu.
Dáng vẻ lúc đầu bếp nấu ăn rất có phong cách, xoay chảo, lật nồi, giống như đang biểu diễn.
Khi món ăn trong nồi bùng lên ngọn lửa cao, tôi đặc biệt thích , lúc nào cũng đứng bên cạnh bếp kinh ngạc xuýt xoa.
Tiện thể vỗ tay vài cái.
Anh liếc tôi, nhẹ nhàng "hừ" một tiếng: "Mê rồi đúng không?"
"Lưu Gia Dịch, thật sự tốt nghiệp trường Tân Đông Phương à?"
"Còn phải hỏi?"
"Ha ha ha, có phải đời này em không cần nấu ăn nữa không?"
"Đừng mơ, ít nhất cũng phải biết nấu mì."
"Em biết nấu mì mà, mì em nấu cũng ngon lắm đấy."
"Ha ha."
Ở nhà, thường chỉ mặc một cái quần ngủ lỏng lẻo.
Khi nấu ăn cũng , dáng người cao lớn, vai rộng, eo thon, đường cong lưng rõ ràng, cơ bụng săn chắc hiện rõ.
Đôi tay rất khỏe, như có phép thuật, nhẹ nhàng đã hoàn thành món ăn và bày ra đĩa.
Đàn ông biết nấu ăn, quả nhiên có sức hút.
Chỉ là hình xăm trên người hơi hoang dã, trải khắp lưng, cánh tay và mu bàn tay.
Anh tắm rửa xong đi ra thì tôi đã ăn hết một bát mì, đang vào bếp lấy đũa cho .
Lưu Gia Dịch dùng khăn tắm lau tóc rồi quàng luôn lên đầu tôi, quấn kín đến mức chỉ để lộ mặt tôi ra.
Anh cực kỳ xấu xa, giọng trêu chọc: "Tắm rửa đi, không ăn mì đâu, ăn… hun."
Khi ôm tôi từ phía sau nằm ngủ, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy mãn nguyện.
Tôi nắm lấy tay , bẻ từng ngón tay chơi , rồi bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng kỳ lạ:
"Lưu Gia Dịch, em cũng muốn đi xăm mình."
"Ừ?"
Anh lười biếng đáp lại, giọng thấp khẽ: "Không , đau lắm, em chịu không nổi đâu."
"Em chỉ xăm chút xíu thôi, có thể chịu mà."
"Em không chịu nổi đâu, vừa nãy còn khóc nữa kìa."
"Đừng nữa, ngủ đi!"
"Chậc."
"Anh nghĩ gì thế?"
"Không nghĩ sao?"
"Không ."
"Ừ, ngủ."
"Nghe trước đây từng viết thư cho em, kể em nghe đi, viết cái gì?"
…
"Lưu Gia Dịch?"
"Ngủ rồi."
"Anh dối!"
Tôi xoay người đối mặt , đưa tay ra định móc vào mắt .
Khóe miệng nhếch lên , đột nhiên bắt lấy tay tôi đang loạn, giữ chặt lại: "Không cho ngủ đúng không? Vậy phải tỉnh táo thôi."
"Ha ha ha, ha ha ha, em thôi, ngủ đi, em không hỏi nữa."
"Muộn rồi, giờ không thấy mệt nữa."
Bạn thấy sao?