Tôi nhíu mày ta, ánh mắt lạnh lùng: "Sở Ngang, không thấy mệt à? Trước thì ngủ với ta, sau lại đóng vai sâu nghĩa nặng trước mặt tôi. Anh không phải tôi không thể rời, mà chỉ tiếc nuối cảm tám năm này. Một bên hưởng thụ sự hy sinh của tôi, một bên tham lam lợi ích và kích thích từ ta. Anh lưỡng lự không quyết, để rồi cuối cùng bố mẹ cũng ra sự lưỡng lự đó. Thôi, coi như tôi xui xẻo gặp phải nhà các người."
"Em đừng ."
Đôi mắt Sở Ngang đỏ hoe, khuôn mặt đau khổ: "Thật xin lỗi, Khả Khả. Anh sai rồi. Anh xin em tha thứ. Cho một cơ hội nữa, lại từ đầu."
"Anh muốn tôi tha thứ? Vậy thì đi đi. Từ nay về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Tôi quay đầu lại về phía Lưu Gia Dịch, rồi với Sở Ngang: "Tôi không kết hôn vì giận dỗi. Chồng tôi là người bô tôi chọn, ông rất hài lòng và tôi cũng . Hơn nữa, biết không? Tôi đã quen ấy từ năm 6 tuổi. Nhờ , vòng đi vòng lại, cuối cùng tôi cũng gặp lại ấy."
"Anh xem, ông trời có sắp đặt cả. Những người thật lòng sẽ đáp đền, còn những kẻ dối trá sẽ chẳng bao giờ tìm thấy một Đồ Khả thứ hai."
Tôi mỉm lịch sự chào từ biệt: "Anh về đi. Nhớ gửi lời hỏi thăm bố mẹ giùm tôi."
Khi rời nhà hàng, bó tôi còn càu nhàu, có chút bực bội: "Con còn chuyện với nó gì! Nói dài nhiều, không bằng đuổi thẳng cổ nó đi."
Lưu Gia Dịch bóp nhẹ tay tôi, : "Bố không hiểu rồi. Cái này gọi là g.i.ế.c người tru tâm."
"Giết người tru tâm gì chứ, đừng có bậy!" Tôi hừ một tiếng.
Chuyện g.i.ế.c người tru tâm không cần .
Nhưng tôi biết, ta sẽ rất khó quên tôi. Ít nhất, trong thời gian ngắn, tôi sẽ là cái gai trong mắt gia đình bọn họ.
Ai quan tâm chứ. Những chuyện đó giờ đây không còn liên quan đến tôi.
Hiện tại, tôi có những thứ quan trọng hơn để lo.
Đêm tân hôn, tôi lại đến tháng, bụng đau đến mức chỉ biết nằm rên “Hừ hừ”.
Lưu Gia Dịch, đầu bếp đại tài, chỉ biết đen mặt, trước tiên xuống siêu thị mua băng vệ sinh, rồi trở về bếp nấu trà gừng đường đỏ.
Anh liếc tôi một cái, hừ lạnh: “Đồ lừa đảo, là chờ nửa tháng cơ mà.”
Tôi úp mặt vào gối, cảm giác vô cùng xấu hổ.
...
Một tuần sau.
Tôi đang phơi quần áo trên ban công.
Cánh cửa phòng đẩy mở, Lưu Gia Dịch đứng phía sau tôi, tựa vào khung cửa hút thuốc.
Tôi tiện tay mở cửa sổ để thông khí.
Anh mỉm hỏi: “Thân thích đi rồi chứ?”
Tôi gật đầu: “Đi rồi.”
“Vậy, tối nay sẽ về sớm một chút."
“Được."
Hôm đó, vì rảnh rỗi không biết gì, khoảng 6 giờ tối, tôi bất chợt nghĩ đến việc ghé qua nhà hàng tìm .
Công việc kinh doanh vừa bắt đầu bận rộn, Lưu Gia Dịch luôn bận rộn trong bếp, không có thời gian ra ngoài.
Tôi giúp bê thức ăn ra bàn, Xa Thần thấy thế liền trêu: "Đây có phải là công việc bà chủ nên không? Chắc lát nữa Thất thấy sẽ đau lòng c.h.ế.t mất!"
Khi bưng thức ăn ra bàn, tôi tìm cơ hội hỏi: "Sao mọi người gọi Lưu Gia Dịch là Thất ?"
"Sáu cộng một, thành bảy chứ sao."
"À, ha ha ha… ha ha ha…"
Tôi không nhịn mà bật , đến mức ngửa tới ngửa lui.
Xa Thần tức giận lườm tôi: "Cười dễ dãi như thế, cũng không biết Thất thích ở điểm nào."
Tôi ôm bụng, đột nhiên cũng tò mò, liền hỏi ấy: "Anh ấy thật sự thích tôi sao?"
"Đương nhiên rồi, nếu không còn phải viết thư gì?"
"Hả?"
"Hả gì mà hả? Cô đừng với tôi là tưởng bức thư đó là do tôi viết nhé?"
"Thì ra là Lưu Gia Dịch viết sao?"
"Không phải ấy thì còn ai nữa?"
"Viết gì trong đó?"
"Chính tự hỏi đi."
"Anh ấy viết thư cho tôi lúc nào? Khi đó tôi còn chưa từng gặp ấy mà."
Bạn thấy sao?