Yêu Được Buông Được – Chương 2

Tôi đỏ mặt, đưa tay bắt lấy: “Chào , tôi cũng thường nghe Sở Ngang nhắc về .”

 

Trong thời gian Sở Ngang du học, bố ta bị phát hiện suy thận, nguyên nhân là nhiễm trùng đường tiểu.

 

Trong quá trình nằm viện điều trị, bác sĩ khuyên nên áp dụng thuốc và chạy thận nhân tạo.

 

Bố Sở sống khá quy củ, bác sĩ nếu hợp tác tốt thì có thể duy trì hai, ba chục năm tuổi thọ.

 

Vì phải đi viện chạy thận mỗi tuần, tôi chuyển đến nhà ta để tiện chăm sóc.

 

Mẹ ta không phải người mạnh mẽ, bà thường khóc lóc với tôi:

 

“Sở Ngang không ở đây, nếu không có con, dì không biết phải sao để chịu đựng tiếp.”

 

Sau đó, tôi chuyển từ công việc tốt lương cao sang một công việc văn phòng nhẹ nhàng hơn để có thời gian lo liệu.

 

Khi Sở Ngang về nước, trạng của bố ta đã ổn định, mọi thứ đều sắp xếp chu toàn.

 

Anh ta rất biết ơn tôi, thường xuyên trêu trước mặt ba mẹ ta:

 

“Bố, mẹ, phải nhanh bàn bạc với Đồ để quyết định chuyện cưới xin của con và Khả Khả. Con sợ vợ tương lai của con chạy mất. Gần đây ấy cứ tránh mặt con, con lo lắng lắm.”

 

Tôi quả thật có chút thẹn thùng.

 

Thời còn nhau ở trường, Sở Ngang là người trầm lặng, ít biểu lộ cảm .

 

Trên sân thể dục trường học, tôi hỏi ta vô số lần, ta mới đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng rồi :

 

“Đồ Khả, chuyện thích em, em không cần phải xác nhận nhiều lần. Anh biết rõ lòng mình.”

 

Từ lúc bắt đầu bên nhau, tôi đã cảm thấy có chút khó tin.

 

Tôi chỉ là một bình thường, ngoại hình tầm thường, thành tích học tập cũng không nổi bật, chỉ cái tính dễ chịu, hay , nên mọi người xung quanh đều thích chơi với tôi.

 

Tôi cũng từng nhận vài bức thư khi lớp trưởng Sở Ngang tỏ , tôi vẫn rất bất ngờ.

 

Anh ta khác hẳn những nam sinh khác, không nghi ngờ gì ta chính là người xuất sắc nhất.

 

Khi đó, ta còn dễ đỏ mặt hơn cả tôi, nắm tay tôi mà căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

 

Năm đầu tiên ta du học, trước khi đi ta hôn tôi, mắt còn đỏ hoe:

 

“Khả Khả, em nhất định phải chờ trở về. Sau này, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”

 

Anh ta còn dặn dò bố mẹ mình : “Bố mẹ nhớ chăm sóc con, đừng để ấy thiệt thòi.”

 

Bố mẹ ta rất tốt với tôi, thường xuyên đến trường thăm tôi, mua nhiều đồ ăn ngon cho tôi và cùng phòng.

 

Từ sâu trong lòng, tôi đã xác định rằng mình sẽ ở bên Sở Ngang mãi mãi.

 

Nhưng sau khi ta trở về, mọi thứ dường như đã thay đổi.

 

Có lẽ do môi trường nước ngoài thoáng hơn, giờ đây khi hôn tôi, ta không còn đỏ mặt, cũng chẳng còn căng thẳng đến mức thở gấp.

 

Anh ta trở nên nhiệt , đến mức tôi không chống đỡ .

 

Trước mặt bố mẹ ta, ta thoải mái ôm tôi, thân thiết những điều khiến tôi ngượng ngùng.

 

Tôi không quen, nên tìm cớ chuyển về ở ký túc xá của công ty.

 

Sở Ngang có chút không hài lòng, sau đó ôm eo tôi, bộ u oán:

 

“Khả Khả, em bảo thủ quá. Sớm muộn gì cũng phải gả cho , sao còn không chịu ở chung với ?”

 

“Không cần vội, đợi kết hôn rồi tính.” Tôi đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch.

 

Ban đầu, ta rằng chờ sau khi trở về sẽ kết hôn sau đó lại hỏi tôi có thể chờ ta ổn định mọi thứ trước không.

 

Anh ta muốn dựng sự nghiệp, hợp tác cùng nhóm người của Phương Cẩn. Đây là kế hoạch mà họ đã định sẵn từ khi còn ở nước ngoài.

 

Tôi đồng ý.

 

Thành thật mà , tôi không nên nghi ngờ bọn họ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...