Nửa tháng sau, tôi và Lưu Gia Dịch kết hôn.
Hôn lễ tổ chức tại nhà hàng của , có ba mươi bàn tiệc.
Gia đình tôi ít thân thích, chủ yếu là bè của . Đặc biệt, có rất nhiều chủ nhà hàng địa phương đến dự.
Mặc dù đám cưới tổ chức gấp rút, mọi thứ đều theo ý tôi.
Một hôn lễ kiểu Trung Hoa, với phục trang Hán phục, không gian trang trí rộng rãi và trang nhã. Tôi mặc mũ phượng, áo choàng đỏ, từng bước đi về phía .
Dưới khán đài, bố tôi vỗ tay, thỉnh thoảng lại âm thầm lau nước mắt.
Đến lượt lên phát biểu, nghẹn ngào, không trọn vẹn câu.
Tôi không ngờ, Sở Ngang lại xuất hiện khi tôi đang đi mời rượu.
Tôi đã chặn ta và cả bố mẹ ta, cũng như bè chung của chúng tôi.
Nhưng dù sao, tám năm ở bên nhau, không tránh khỏi có những người lọt lưới.
Khi ta xuất hiện trong sảnh tiệc, khuôn mặt tái nhợt.
Người đàn ông luôn bình tĩnh ấy, tóc tai rối bời, áo sơ mi nhàu nhĩ, trông vô cùng bơ phờ.
Trước mặt mọi người, ta tôi, giọng run rẩy: “Khả Khả…”
Tôi mặc một bộ váy trễ vai kiểu Pháp, mà nếu ta còn nhớ, đó chính là bộ váy tôi đã chọn vào ngày ta sẽ cùng bố mẹ đến bàn bạc ngày cưới.
Lúc đó, ta : “Xem trên mạng gì, đến lúc đó mình đi chọn ở cửa hàng.”
Tôi , lắc đầu: “Em thích cái này lắm, chỗ trễ vai ren này đi. Cổ em dài, mặc cái này chắc chắn sẽ đẹp…”
Đời người thật mỉa mai.
Vài tháng trước, ta còn vuốt đầu tôi, cưng chiều : “Được rồi, em thích thì tốt.”
Mấy tháng sau, tôi mặc bộ váy dạ hội kiểu trễ vai thích, trang điểm rạng rỡ, đứng bên cạnh người đàn ông khác.
Lưu Gia Dịch trong bộ vest lịch lãm, cổ áo sơ mi mở một cúc vì trời nóng, tạo thêm chút phong trần ngạo nghễ.
Anh liếc mắt Sở Ngang, miệng nhếch lên nụ mỉa mai: "Đã đến thì phải uống ly rượu mừng chứ?"
Vừa dứt lời, đám người của Xa Thần đã kéo lại gần.
Đặc biệt là Xa Thần, ấy bước tới, ấn Sở Ngang ngồi xuống, giọng đầy kinh ngạc: "Ôi, đây chẳng phải lớp trưởng của chúng ta sao? Bao nhiêu năm rồi không gặp!"
"Sao lại tới uống rượu mừng? Là quen tôi hay chị dâu tôi?"
"À, suýt quên, và chị dâu tôi cũng là học. Duyên phận đúng là duyên phận!"
Xa Thần huyên thuyên. Lưu Gia Dịch ôm eo tôi, dẫn tôi rời bàn để mời rượu khách khác.
Mãi đến khi tiệc tàn, Sở Ngang vẫn chưa rời đi.
Tôi nghĩ, mọi chuyện cần phải chấm dứt.
Trước mặt Lưu Gia Dịch, tôi bước đến gần ta, thở dài một hơi: "Anh thấy rồi đấy, tôi đã kết hôn. Sau này đừng xuất hiện nữa, chồng tôi sẽ không vui đâu."
"Khả Khả..."
Khuôn mặt ta vẫn nhợt nhạt, giọng run rẩy: "Em vẫn chưa nguôi giận, đúng không? Anh xin lỗi. Em có thể đánh , mắng đừng vì giận dỗi mà gả cho người khác. Anh đưa em đi, chúng ta bàn lại chuyện hôn sự. Anh sai rồi."
"Anh sai ở đâu?"
"Anh không nên đánh em bố đã xin lỗi rồi, phải không? Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?"
"Quá muộn rồi."
Tôi bình thản ta, mỉm : "Ngày đó, thực sự quên đến nhà tôi để bàn chuyện cưới xin sao?"
"Thật mà. Thời gian đó bận quá, không suy nghĩ nhiều. Em tin đi."
"Bố mẹ thì sao? Cũng thật sự nhớ lầm à?"
Khuôn mặt Sở Ngang tái nhợt hơn, chậm rãi : "Anh họ nhớ lầm, em cũng sẽ không tin. Nhưng Khả Khả, tất cả là lỗi của . Bọn họ thấy không gì về chuyện đến nhà em, nghĩ rằng chưa sẵn sàng nên muốn chờ thêm."
"Sở Ngang, các người xem tôi như trò chơi gia đình, không thấy quá đáng sao?"
"Xin lỗi. Bố mẹ sẽ đích thân xin lỗi em và bố em. Đây thực sự là lỗi của gia đình ."
"Vậy Phương Cẩn thì sao?"
"Anh đã cắt đứt với ấy. Sau này, trừ chuyện công việc, sẽ giữ khoảng cách với ấy."
"Đã ngủ với nhau rồi, sao mà giữ khoảng cách?"
"Khả Khả..."
Sở Ngang sững sờ, rồi vội vàng giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu. Anh không định ở bên ấy. Đó chỉ là ngoài ý muốn..."
"Đừng nữa, thật kinh tởm."
Bạn thấy sao?