Hoan Hoan thở dài kể: “Nghe học tôi , người trai cũ của tôi sau khi kết hôn đã ly hôn. Hắn tệ lắm, đánh bạc thua hết tiền, về nhà lại bắt vợ đưa tiền. Vợ không đưa thì hắn thẳng chân đạp ngã. Lúc ấy, ấy đang mang thai nữa, phải gọi xe cấp cứu tới.”
“Tôi nghĩ lại mà thấy sợ. Hắn ở xa như , nếu ngày đó tôi thật sự lấy hắn, chắc hắn đánh tôi c.h.ế.t rồi bố mẹ tôi cũng không biết.”
“Giờ người ta nam nữ bình đẳng thực ra xã hội này vẫn bất công với phụ nữ. Chỉ cần xét về sức lực thôi cũng thấy, nếu xảy ra mâu thuẫn, có mấy phụ nữ có thể thắng đàn ông?”
“Dĩ nhiên, bây giờ ít đàn ông bạo hành vợ ít không có nghĩa là không có. Những người đàn ông tệ bạc phải cho kỹ mà tránh, đặc biệt là khi kết hôn. Con vẫn nên nghe ý kiến gia đình. Bố mẹ là những người từng trải, xa hơn chúng ta rất nhiều. Đừng để đến lúc xảy ra chuyện rồi mới khóc lóc hối hận, ‘Biết thế trước đây nghe bố mẹ’ thì quá muộn rồi.”
“Nghe lời khuyên, ăn cơm no. Câu này cực kỳ đúng với con .”
Con trai nhỏ nên nghe lời mẹ, con lớn cần nghe lời bố.
May mắn thay, tôi nghe theo lời bố, gả cho chàng rể bố khảo sát trong suốt hai năm.
Khoảng nửa tháng trước đám cưới, vào một buổi tối, Sở Ngang đến nhà tôi.
Tôi xóa mọi cách liên lạc với ta ta đã đổi số điện thoại khác gọi cho tôi.
Chỉ một lần đổ chuông, tôi đã lập tức cúp máy.
Tôi thực sự không muốn có bất kỳ liên hệ hay mối quan hệ nào với ta nữa.
Bố tôi đúng, ta không g.i.ế.c người, không phóng hỏa, lỗi của ta chỉ nằm ở phạm trù đạo đức.
Lỗi về đạo đức, có thể trách móc không có cách nào để trừng .
Cuộc đời là như . Anh ta tổn thương tôi trong cảm chỉ cần ta không quan tâm, ta vẫn sẽ sống rất tốt.
Mỗi người đều ích kỷ một cách tinh tế. Có lẽ, ta thậm chí còn không nhận thức mình đã sai điều gì.
Anh ta sẽ sống rất tốt, mà chẳng có chút cảm giác áy náy nào.
Vì thế, những từng chịu tổn thương, ơn hãy bước ra khỏi những nỗi đau đó.
Nhất định phải bước ra.
Khi khóc, ta đang . Bạn không cam lòng, muốn trả thù sự thật là, chuyện cảm nếu đã tan vỡ thì là hết.
Đây là xã hội thượng tôn pháp luật, không phải nơi để ý chí cá nhân chi phối. Trả thù gì chứ?
Vậy nên, khóc đủ rồi, đau đủ rồi thì hãy sống thật tốt. Trang điểm thật đẹp, đối xử tốt với bản thân, tặng cho mình một bó hoa hồng, ăn một bữa tiệc thật ngon.
Không thể trả thù người khác thì ít nhất đừng trả thù chính mình.
Hãy những cảnh đẹp bị bỏ quên, dành thời gian cho gia đình, mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống và bước tiếp. Rồi sẽ có một ngày, khi lại, mọi thứ đã qua chỉ là những điều khiến bật .
Tiếp tục bước đi, vì còn những khung cảnh tươi đẹp hơn đang chờ.
Rời xa những người đã tổn thương , thương chính mình và những người xứng đáng, đó mới là cách trả thù tốt nhất.
Giống như tôi, từng ở nhà với đầu tóc rối bù, trái tim đau đớn suốt nửa tháng, tay lúc nào cũng run rẩy.
Khi Sở Ngang gọi điện thoại lại, trái tim tôi gào thét bên trong. Tám năm cảm, tôi đã nghĩ sẽ nghe ta giải thích, chờ ta xin lỗi, cho ta một cơ hội nữa...
Nhưng cuối cùng, tôi kiên định giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng, nghiến răng với ta:
“Nếu còn chút tự trọng thì biến đi, đừng bao giờ gọi cho tôi nữa.”
Tôi, người con từng rất hiền lành mỗi khi đối diện với ta.
Khoảng một tháng sau, có lẽ ta nghĩ tôi đã nguôi giận, buổi tối lái xe đến nhà tôi, gõ cửa.
Trước đây, mỗi lần ta đến, bố tôi luôn vui vẻ tiếp đón, nhiệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạn thấy sao?