4
Ngày hôm sau, khi tôi còn đang mơ màng vì chiếc chìa khóa xe, mẹ của Lưu Gia Dịch bất ngờ đến nhà tôi cùng một bà mối.
Tôi không nhớ rõ về bà Triệu, mẹ vừa thấy gương mặt tròn trịa và nụ thân thiện của bà, tôi lại cảm thấy vô cùng gần gũi.
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, gọi tôi là “Khả Khả” và “bảo bối,” giọng điệu thân mật như người trong nhà.
Tôi bỗng thấy mình bị bố lừa gạt.
Bà Triệu , vì Lưu Gia Dịch bận ở nhà hàng, nên bà dẫn bà mối đến, mang sính lễ và chọn ngày đính hôn.
Bố tôi vui vẻ đáp: “Đính hôn gì chứ, bên tôi không có nhiều thủ tục. Cứ chọn ngày cưới luôn đi!”
“Thế không đâu, như thiệt thòi cho Khả Khả lắm. Đính hôn vẫn phải có lễ, cái gì cần sắm cho Khả Khả thì vẫn phải sắm đầy đủ.”
“Ồ, tôi cũng tính rồi. Tôi định xin một chiếc xe của hồi môn nghe ngoài xe tải chở đồ, nhà hàng của còn một chiếc SUV. Cậu ấy bảo đưa xe cho Khả Khả lái luôn, không cần mua nữa.”
“Ông à, như không . Xe thì vẫn phải mua, tiền xe đổi ra của hồi môn, không thể thiếu phần Khả Khả .”
“Đúng , đúng , tôi định có Khả Khả 80 vạn của hồi môn.”
“Ha ha ha, là ông kiếm lời rồi, Lưu Gia Dịch sẽ đưa cho ông gấp đôi con số đó để sính lễ.”
“A, dễ dàng như sao? Thế thì để tôi xem lại sổ tiết kiệm, thêm cho con tôi chút nữa…”
Ba ngày sau, trong trạng thái mơ màng, tôi đã đính hôn với Lưu Gia Dịch.
Ngày đính hôn, đó mới là lần thứ ba chúng tôi gặp mặt.
Hai bên gia đình chỉ đơn giản cùng nhau ăn một bữa cơm.
Bố dượng của cũng đến, mang theo một món quà ra mắt dày cộp.
Bố tôi và họ vui mừng đến mức không ngậm miệng, mặt mày rạng rỡ.
Tất nhiên, cũng không thể không nhắc đến nhóm thanh niên nhà Lưu Gia Dịch, dưới danh nghĩa hậu bối, liên tục rót rượu mời.
Trong bữa tiệc còn có Xa Thần và hai thanh niên khác, cùng một người đàn ông trung niên.
Họ dường như đều việc dưới trướng Lưu Gia Dịch, rất nhiệt , lần lượt mời rượu bố và họ của tôi.
Tôi lo lắng, ngồi một bên khuyên nhủ: “Bố ơi, không uống nhiều như đâu, uống ít thôi, sức khỏe của bố không tốt.”
“Nói linh tinh, sức khỏe bố tốt lắm! Hôm nay vui, bố uống bao nhiêu cũng .”
Lưu Gia Dịch ăn mặc rất chỉn chu, áo sơ mi quần tây, phẳng phiu không tì vết. Khuôn mặt sắc nét, đôi mắt ánh lên nụ , không còn vẻ nghiêm túc như trước.
Trong phòng ăn, điều hòa mát mẻ, không khí rộn ràng. Anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu, để lộ cánh tay với những hình xăm kéo dài đến mu bàn tay, trông có chút ngông cuồng.
Anh cũng uống rượu. Sau bữa cơm, kéo tôi đến trung tâm thương mại.
Anh hỏi: “Mua nhẫn kim cương không?”
Tôi ngập ngừng, rồi đáp: “Khó giữ giá, em muốn vàng.”
Vì thế , dẫn tôi đến quầy vàng, chọn nhẫn vàng, vòng tay, mặt dây chuyền, lắc tay, vòng cổ.
Như một kẻ nhà giàu mới nổi, mọi thứ đều chọn loại lớn nhất. Khi ta còn đang phân vân giữa vòng tay kiểu dáng truyền thống và kiểu dáng hiện đại, thẳng thắn : “Lấy hết đi, đeo thay đổi.”
Cuối cùng, chúng tôi mua vô số trang sức vàng, tổng cộng gần hai mươi vạn.
Mấy nữ nhân viên bán hàng ở quầy vây lại, giúp chọn đồ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Chồng chị tốt quá! Anh ấy chiều chị thật sự, vừa đẹp trai vừa chịu chi…”
Ngày đưa chìa khóa xe cho tôi, thực sự tôi đã mất ngủ cả đêm.
Hỏi bố tôi về ý định của ấy, bố tôi vẫn bộ: “Chuyện của mấy đứa, bố là người già, sao biết ?”
Ngày hôm sau, mẹ dẫn bà mối đến nhà. Tôi im lặng, rồi điện thoại của bố tôi hiện lên số của ấy, liền bấm gọi.
Khi bắt máy, bên kia có tiếng ồn ào, dường như đang bận.
Anh : “Đồ Khả, em đợi chút.”
Bạn thấy sao?