Yêu Được Buông Được – Chương 13

Sở dĩ tôi nhớ rõ ấy là vì hồi lớp 11, ấy từng viết thư cho tôi, trước mặt cả lớp đặt ngay trên bàn tôi.

 

Lúc đó tôi đang bí mật hẹn hò với Sở Ngang, thấy ta nhíu mày, sắc mặt không vui, tôi lập tức đứng dậy trả lại bức thư.

 

"Xa Thần, sắp lớp 12 rồi, bây giờ chúng ta nên tập trung học hành, cái này, trả lại cậu."

 

Tôi lúng túng, lí nhí.

 

Xa Thần liếc Sở Ngang ngồi phía trước, tức giận giật lại bức thư, vò thành một cục rồi ném vào thùng rác.

 

"Thật là không có mắt." Anh ấy liếc tôi một cái, càu nhàu.

 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

 

Vì khi đó tôi còn tưởng mối quan hệ giữa tôi và Sở Ngang là bí mật, không ngờ ấy lại biết hết.

 

Sau khi tốt nghiệp, ai đi đường nấy, chúng tôi không còn gặp lại.

 

Bây giờ ấy đã thay đổi rất nhiều, tóc nhuộm vàng, dáng vẻ lưu manh hơn.

 

Gặp lại cũ, dù sao cũng có chút bất ngờ.

 

Xa Thần với tôi vài câu, sau đó về phía sau tôi, nơi có Lưu Gia Dịch, đột nhiên nghiêm mặt : "Tôi đi dọn đồ trước, hôm nào chuyện tiếp."

 

Anh ấy nhanh chóng nhập vào nhóm người đang dọn đồ.

 

Tôi đứng trước mặt Lưu Gia Dịch, thấy lặng lẽ dụi tắt điếu thuốc.

 

Thật kỳ lạ, vừa rồi còn vui vẻ với Xa Thần, giờ chỉ còn hai người chúng tôi thì bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng.

 

, Lưu Gia Dịch trông vẫn rất thoải mái, còn mỉm tôi.

 

Tôi ngượng ngùng : "Không ngờ Xa Thần thay đổi nhiều thật."

 

"Ừ, đáng tin hơn trước nhiều."

 

"Hai người quen nhau thế nào?"

 

"Quen lâu rồi, bây giờ cậu ấy chung với tôi, giúp việc trong nhà hàng."

 

"À, nhà hàng của chắc bận rộn lắm nhỉ. Hôm qua tôi có tìm thử không thấy đăng thực đơn trên mạng."

 

"Không cái đó. Nếu muốn xem, cứ ghé qua nhà hàng, tôi hầu như đều ở đó."

 

“A, không cần đâu, tôi rất ít khi ra ngoài ăn tiệm.”

 

“Trong nhà hàng đồ ăn cũng khá, hôm nào dẫn bố đến thử xem sao.”

 

Lưu Gia Dịch tôi với ánh mắt đen sâu thẳm, giọng mang theo nụ biểu cảm lại có phần nghiêm túc.

 

Anh rất lịch sự, tôi cảm thấy mình hơi mất tự nhiên.

 

, tôi cũng cố gắng đáp lại bằng thái độ nghiêm túc: “Được, khi nào có thời gian, tôi sẽ dẫn bố tôi ghé thăm nhà hàng của các .”

 

Nghe xong, đôi mắt cong lên thành hình lưỡi liềm, khóe miệng nở nụ , trông có vẻ rất vui.

 

Tôi gãi đầu, ngập ngừng mở lời: “À, Lưu Gia Dịch này, bố tôi ông ấy hơi... nhiều, nghĩ gì thì đó. Nếu lỡ trước mặt , ông có gì không hay, mong đừng để bụng. Nếu có khó xử, tôi thật sự xin lỗi.”

 

“Ý là gì?”

 

“Ý tôi là, nếu ông ấy hỏi chuyện xe hơn ba mươi vạn, cứ bảo xe Volkswagen Polo giá mười nghìn là tốt nhất.”

 

“Cô muốn mua xe à?”

 

“À, cũng có ý định.”

 

“Cô thích xe G-Class à? Con lái cũng , vừa sang trọng, vừa an toàn.”

 

“À, cái đó... Tôi nghĩ thêm đã... Haha, để bố tôi thêm mấy năm nữa, cố gắng trả nốt tiền vay rồi tính tiếp.”

 

“Ha ha, ha ha.”

 

Ban đầu tôi không định không thể nhịn , nước mắt trào ra, tôi ôm bụng ngồi xổm xuống đất.

 

“Lưu Gia Dịch, sao hài hước chứ, lại còn đề cử xe G-Class cho tôi. Ha ha, nghĩ gì thế? Buồn c.h.ế.t mất.”

 

Tôi ngồi xổm dưới đất, vui vẻ .

 

Anh vẫn bình tĩnh, ánh mắt trầm lặng, rồi bất ngờ cúi người, rút từ túi áo khoác lông vũ ra chiếc chìa khóa xe G-Class, kéo tay tôi nhét vào.

 

Tôi ngớ người, không hiểu ý .

 

Anh đứng dậy, dáng người cao lớn, nghiêm túc : “Volkswagen Polo không hợp với , xe hơn ba mươi vạn cũng không. Chiếc này của tôi, lái là vừa đẹp.”

 

Nói xong, mỉm , xoay người đi về phía chiếc xe tải chở đồ.

 

Xa Thần, ngồi ở ghế lái, thò đầu ra với mái tóc vàng óng, lớn: “Chị dâu, hẹn gặp lại nhé!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...