Yêu Được Buông Được – Chương 12

“Bác sĩ bảo, khối u của bố là ác tính. Nếu trong 5 năm không di căn thì có thể sống lâu thêm . Nhưng nếu nó di căn thì cũng chẳng còn bao lâu nữa. Bố muốn con yên bề gia thất, có con cái, để bố còn bế cháu. Con hiểu cho bố, không?”

 

“Con hiểu mà, bố...”

 

Nói đến đây, nước mắt tôi không kìm mà rơi xuống . 

 

Tôi nức nở : “Bố sẽ không sao đâu. Chúng ta sẽ đi khám định kỳ. Bố, con không phải không muốn kết hôn, cần phải tìm người phù hợp. Bố sẽ mai mối cho con nhiều người, bố cứ sắp xếp cho con gặp đi.”

 

“Bố thấy Lưu Gia Dịch rất ổn...”

 

“Không nhất thiết phải là ấy mà. Con chẳng có chút rung nào với ấy cả. Hôm nay  chuyện còn ngượng c.h.ế.t đi .”

 

“Con , nghe bố đi. bố quan sát Lưu Gia Dịch hai năm nay rồi, thực sự rất tốt, đáng tin cậy. Thím Đường còn muốn gán ghép cháu bên ngoại cho nó mà nó không chịu, từ chối ngay lập tức...”

 

“Mà ấy cũng không nhất định để mắt đến con, ánh mắt của ấy cao như , bố nghĩ con mình tốt đến thế sao...”

 

“Bố không phải quá, con cưng của bố, ở cả thôn Thành Đông, gì cũng xếp số một số hai. Trước hết, con là sinh viên, ngoại hình không tệ, mà bố còn có tiền nữa...”

 

“Bố ơi, rốt cuộc bố có bao nhiêu tiền mà tự tin đến ?”

 

“Nếu Lưu Gia Dịch đồng ý cưới con, bố sẵn sàng bỏ ra một chiếc ô tô giá mấy chục vạn của hồi môn.”

 

“Bố uống mấy chén rồi mà chơi lớn như ? Xe mấy chục vạn mà cũng dám nghĩ?”

 

“Gì cơ? Không phải chỉ hơn ba mươi vạn thôi sao?”

 

“Ha ha, bố chẳng có bao nhiêu tiền. Bố nghĩ Lưu Gia Dịch sẽ con rể bố chỉ vì một chiếc xe hơn ba mươi vạn sao? Anh ấy đến nhà mình kéo đồ còn lái một chiếc Mercedes G-Class kìa.”

 

“Cái xe của cậu ta là chuyện của cậu ta, nếu cậu ta cưới con chỉ vì cái xe hơn ba mươi vạn, bố còn không vui. Bố là vào nhân phẩm của cậu ta. Lưu Gia Dịch là người hiền lành, lễ phép, lại khiêm tốn. Làm việc gì cũng cẩn thận, chắc chắn. Con nghe bố, gả cho cậu ta thì không sai đâu.”

 

Bố tôi cứ như là bị trúng bùa của Lưu Gia Dịch, cứ nhắc đến là tinh thần phấn chấn hẳn lên.

 

Tôi chỉ biết bất lực chịu đựng.

 

Bình tĩnh suy nghĩ lại, tôi thực sự cảm thấy có lẽ Lưu Gia Dịch chẳng thèm để mắt đến tôi, mà tôi cũng không mấy để tâm.

 

Nhưng để tránh không khí khó xử, hôm trước khi dẫn người đến gian lều lớn để thu hoạch rau, tôi cũng cố gắng chuyện với vài câu.

 

Lúc đó trời khá lạnh, tôi mặc một cái áo khoác phao ngắn màu đen.

 

Trùng hợp, cũng mặc áo khoác lông vũ màu đen, miệng ngậm điếu thuốc, đứng thẳng người, dáng cao ráo, eo gọn chắc, ánh mắt sắc bén, trông có vẻ phong trần và đầy tự do.

 

"Ồ, đồ đôi nhân à?"

 

Tên tóc vàng có dáng vẻ lêu lổng hôm qua, đứng ở bên cạnh người ta dọn đồ, miệng cũng ngậm thuốc lá, nheo mắt tôi đầy ẩn ý.

 

Tôi lập tức cứng họng, bước chân khựng lại, không biết có nên tiến lên hay không.

 

Lưu Gia Dịch liếc ấy một cái, giọng điệu lạnh nhạt: "Rảnh rỗi thế, đi dọn đồ đi."

 

Tên tóc vàng sững người, rồi hít mạnh một hơi thuốc, lầm bầm vài tiếng rồi đi giúp dọn đồ.

 

Khi đi ngang qua tôi, đột nhiên ấy hì hì : "Đồ Khả, không nhận ra tôi sao? Tôi là Xa Thần, học cấp ba của đây."

 

Tôi ngớ người, rồi nhanh chóng nhận ra, không thể tin nổi mà thốt lên: "Anh là Xa Thần?"

 

"Đúng ."

 

Thời cấp ba, ấy là học sinh kém nhất lớp chúng tôi, thường ngồi hàng ghế sau, toàn nằm ngủ trong giờ học.

 

Xa Thần nổi tiếng là một tay nghịch ngợm, hay trốn học đánh nhau, thuộc dạng cá biệt của lớp, giáo viên cũng chẳng quản nổi.

 

Tôi thì ngồi hàng ghế đầu, không giao tiếp nhiều với ấy, thật sự không biết nên miêu tả kiểu gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...