Chưa kịp đến nơi, bố tôi đã dẫn cả đám bác đi chỗ khác, còn để lại một câu: “Con cứ trò chuyện với Lưu Gia Dịch đi, bố sang lều khác xem, không quấy rầy các con.”
Người hồi nhỏ kia giờ đã rất cao lớn, tạo áp lực vô hình cho tôi. Anh vốn đang cầm điếu thuốc, định châm lửa thấy tôi đến gần thì cất hộp thuốc.
Tôi ngẩng đầu , giọng lí nhí: “Chào, Lưu Gia Dịch, tôi là Đồ Khả, hồi nhỏ thường chơi cùng . Anh còn nhớ không?”
“Nhớ chứ.”
Nụ của khiến đôi mắt cong cong, trông rất đẹp. Giọng trầm ấm, dễ nghe, như tiếng suối đầu xuân: “Chào , Đồ Khả. Tôi là Lưu Gia Dịch.”
Đối diện với ánh mắt , tôi lại thấy xấu hổ, không biết phải gì, đành buột miệng: “Anh đến mua rau à?”
“Không, tôi chỉ đi dạo thôi.”
Anh còn cợt: “Nhân tiện thì mua rau luôn.”
Ngày hôm đó, cuộc trò chuyện giữa chúng tôi thật kỳ quặc, đến mức tôi chẳng biết diễn tả thế nào.
Ta lại hỏi hắn: “Nghe mở một nhà hàng ở thành phố à?”
Anh đáp: “Đúng, nên mới đến nhà mua rau đấy.”
Tôi tiếp tục hỏi: “Kinh doanh nhà hàng thế nào rồi?”
Anh : “Cũng ổn, nuôi gia đình không thành vấn đề.”
Sau này tôi mới biết, thực sự rất khiêm tốn.
Nhà hàng tên là “Cư Phúc Thực Phủ”, rộng rãi với ba tầng, diện tích lớn, trang trí cả trong lẫn ngoài đều rất đẳng cấp.
Công việc kinh doanh rất tốt, các phòng VIP thường phải đặt trước.
Khi quá bận rộn, ngay cả ông chủ như cũng phải vào bếp xào rau.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Anh cũng biết xào rau sao?”
Anh nhướng mày, đáp: “Ừ, tôi tốt nghiệp Tân Đông Phương.”
3
Sau khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên tôi và Lưu Gia Dịch gặp lại trong bầu không khí xấu hổ và kỳ quặc.
Người xấu hổ chủ yếu là tôi.
Anh thì vẫn luôn bình tĩnh, trả lời tất cả những câu hỏi không đầu không đuôi của tôi.
Tôi cảm ơn vì đã từng chăm sóc bố tôi trong bệnh viện.
Anh nhẹ, không mấy bận tâm: “Việc nên mà.”
...
Về nhà, bố tôi hỏi dồn:
“Thế nào, con ? Lưu Gia Dịch chứ? Nó vẫn chưa có đâu. Lần trước bố gặp dì Triệu, dì ấy bảo nếu con cũng chưa có đối tượng thì vừa hay ghép đôi với Lưu Gia Dịch. Khi mẹ con còn sống cũng từng gọi dì ấy là thông gia, coi Lưu Gia Dịch là con rể tương lai.”
“Lúc ấy, con còn bé nên bố không nhắc đến chuyện này. Giờ thì đúng lúc, con bị bỏ rơi, còn nó độc thân.”
Tôi tức muốn phát điên: “Bố, có thể đừng con bị bỏ rơi không? Nghe khó chịu lắm. Rõ ràng là con đá nhà người ta mà!”
“Được, coi như con đá người ta. Nhưng bây giờ cả hai đều chưa có người , cưới nhau đi, không?”
“Bố đang gì thế? Đừng ghép đôi lung tung không? Con với ấy không thân, mà chắc gì ấy đã thích con.”
“Nhỡ đâu nó thích thì sao? Mai bố đi gặp dì Triệu, hỏi ý xem sao.”
“Bố! Đừng thế. Con chưa nghĩ đến chuyện này. Bố không thể ép buộc !”
“Con 28 tuổi rồi.”
“26! Tuổi mụ mới 27!”
“Được, 27 thì 27. Vậy con đi, bao giờ mới có ý định lập gia đình?”
“Dù sao bây giờ chưa có. Bố, thời nay khác thời bố rồi. Người ta coi trọng tự do và sống thoải mái là quan trọng nhất. Kết hôn hay không cũng chẳng phải điều quan trọng ...”
“Thôi đi! Đừng những thứ vô dụng ấy với bố. Tư tưởng của bố không cao như người ta. Bố chỉ là một ông già nông thôn, con là con bố. Năm nay, nhất định phải tìm đối tượng và cưới đi.”
“Vì sao chứ? Nếu con lấy nhầm người thì sao? Thà không lấy còn hơn. Bố nghĩ sao mà ?”
“Bố nghĩ sao? Khi bố phẫu thuật, chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Nếu bố không qua khỏi, con sẽ thế nào? Không mẹ, không bố, không gia đình, sao sống nổi? Bố mà chết, nhắm mắt không đành lòng. Bố chỉ muốn con ổn định, có gia đình riêng. Chỉ có thôi, có quá đáng không?”
“Không quá đáng.”
Bạn thấy sao?