Hốc mắt tôi lại cay xè. Nghĩ đến trước đây, tôi từng vì gia đình của Sở Ngang mà quên mắt bản thân mình, đến mức bố ta bị nhiễm trùng đường tiểu, tôi đã ở nhà họ suốt hai năm để chăm sóc.
Khi ấy, vừa phải đi , vừa phải chăm lo cho gia đình ta, đến nỗi số lần về thăm nhà mình chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thậm chí khi về, tôi cũng không ở lại lâu, rồi vội vã quay về thành phố.
Nghĩ lại, tôi thật sự cảm thấy có lỗi với bố. Làm con mà đến hai năm sau mới biết bố bị ung thư tuyến giáp, đã phải phẫu thuật.
Tôi cứ tự trách mình trong nhà kính, hái rau suốt hai ba tiếng đồng hồ, đến nỗi mỏi nhừ cả cánh tay.
Thím họ bảo tôi nghỉ ngơi một chút.
Lúc chạng vạng, nhà kính bỗng trở nên náo nhiệt, bên ngoài có rất nhiều tiếng chuyện xôn xao.
Thím đó là mấy chủ nhà hàng trong thành phố đến lấy rau, không muốn mua qua thương lái mà muốn lấy trực tiếp từ nhà kính.
Tôi nhớ đến lời bố nhắc về Lưu Gia Dịch, con trai Triệu.
Lúc trước khi bố nhập viện, ấy còn dành thời gian chăm sóc bố. Về về lý, tôi nên cảm ơn ấy một tiếng.
Tôi biết ấy từ lâu, hồi mẹ tôi còn sống, bà và mẹ ấy là rất thân.
Khi tôi còn nhỏ, Triệu thường dẫn ấy đến nhà chơi. Nhưng sau khi bố mẹ ấy ly hôn, Triệu dẫn ấy về quê ngoại ở Sơn Đông, còn mẹ tôi cũng qua đời khi tôi học tiểu học.
Chúng tôi đã không gặp nhau từ khi tôi 6 tuổi.
Thím bảo ấy đang ở nhà kính cà chua và dưa leo.
Tôi khoác áo phao, đi vòng quanh các lều, bước vào nhà kính nơi ấy đang đứng.
Cà chua đã hái và đặt vào từng sọt, mấy người trong lều đang cân và trò chuyện rôm rả.
Thím có ấy rất cao, tóc húi cua, trên cánh tay có hình xăm.
Giữa đám người mặc áo cộc tay, tôi rất dễ dàng nhận ra .
Chỉ là không ngờ rằng ấy lại trông khá hiện đại, tai đeo khuyên lấp lánh, tóc cắt ngắn sát da đầu, còn nhuộm màu vàng.
Thím Đường bảo rằng ấy có ngoại hình rất đẹp, ngũ quan đoan chính, vẻ mặt chính trực. Câu này tôi thực sự muốn phản bác. Dù rằng ấy trông ổn thật, da mặt rất trắng dáng vẻ có chút lưu manh, hoàn toàn không liên quan gì đến vẻ mặt chính trực cả.
Khi ấy ngồi xuống lấy một quả cà chua từ trong sọt, tôi nở nụ , bước tới, vỗ vai : “Chào, Lưu Gia Dịch.”
Anh ấy đột nhiên quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau. Lúc đó, miệng ấy vẫn còn đang ngậm một quả cà chua, cắn một miếng lớn, nước cà chua chảy xuống khóe miệng dính cả lên quần áo.
Nhìn ấy, tôi cảm thấy có chút quen mắt, không nhịn bật : “Tôi là Đồ Khả, hồi nhỏ thường chơi cùng . Anh còn nhớ không?”
Anh ấy nuốt vội quả cà chua, khiến tôi tưởng ấy định gì đó. Nhưng không, ấy quay sang hét lớn: “Anh Thất, Đồ Khả tìm !”
Tôi ngẩn người, theo ánh mắt ấy, thấy trong lều lớn, sau những hàng cà chua, có vài người đang đứng, trong đó có cả bố tôi và Đường.
Quay lại , người đàn ông trẻ ấy nhắc đến đúng như lời Đường . Anh cao ráo, dáng người thẳng tắp, tóc ngắn sát, trên tay xăm đầy hình ngũ quan đoan chính, vẻ mặt thực sự rất chính trực.
So với dáng vẻ của chàng lưu manh da trắng kia, người này trông dễ chịu hơn nhiều. Cằm vuông vắn, một mí đẹp, mũi cao… khuôn mặt có phần nghiêm túc, ánh mắt sắc lạnh.
Khi ánh mắt tôi, tôi bỗng cảm thấy căng thẳng.
Như lời bố tôi , đúng là người biết cách việc. Những , bác trong lều lớn đều cầm điếu thuốc đưa.
Bố tôi tươi, vẫy tay gọi: “Mau tới đây, con ! Lưu Gia Dịch ở đây này!”
Thật xấu hổ, tôi chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng mọi người, cả những người trong lều lẫn chàng lưu manh kia, đều đang tôi với ánh mắt đầy ý .
Không còn cách nào khác, tôi đành đi tới.
Bạn thấy sao?