Yêu Được Bỏ Được – Chương 7

17

Trần Niên và Vệ Nhiên cùng bị đưa vào đồn cảnh sát.

Tôi bán căn nhà trước đây từng sống.

Bắt đầu thu dọn đồ đạc chuyển đi.

Công ty đề bạt tôi lên chức, cử tôi phụ trách thị trường nước ngoài.

Thực ra, cơ hội này đã có từ vài năm trước.

Nhưng lúc đó tôi không nỡ rời xa Vệ Nhiên, nên đã từ bỏ cơ hội thăng chức.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự thấy mình rất ngu ngốc.

Tôi không rời đi, người vui nhất chắc hẳn là Vệ Nhiên.

Dù sao tôi cũng là người đời ngoan ngoãn luôn đáp ứng mọi nhu cầu của hắn.

Cách hắn khuyên Chu Nguyên quay đầu là tìm một .

Không phải vì đương, mà chỉ vì sạch sẽ.

“Vật họp theo loài, người chia theo nhóm.”

Thực ra, ngay từ khi hắn luôn qua lại với những người như Chu Nguyên, tôi đã nhận ra Vệ Nhiên là loại người gì rồi.

 

18

Khi Triệu Sam đến tìm tôi lúc đó tôi đang thu dọn hành lý.

“Tốt lắm, Vệ Nhiên bị đánh đến mặt mũi sưng vù, danh tiếng của ta và Chu Vãn Nguyệt cũng tan tành.”

“Bảy năm qua cứ coi như bị chó cắn đi, giờ là lúc gác lại tất cả rồi.”

Giọng tôi nhẹ nhàng, thậm chí còn có thể với Triệu Sam.

Nhưng Triệu Sam lại không .

Cô ấy đột nhiên ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ về: “Ninh Ninh, muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Tôi sững lại, nước mắt bất chợt rơi xuống.

Phát hiện tài khoản phụ của Vệ Nhiên, tôi không khóc.

Bắt gặp hắn và Chu Vãn Nguyệt hôn nhau, tôi cũng không khóc.

Nhưng chỉ một câu nhẹ nhàng của Triệu Sam lúc này, tôi lập tức òa khóc.

Bảy năm, đời người có mấy lần bảy năm?

Bốn năm đại học, ba năm đi , mối này kéo dài suốt bảy năm đẹp nhất của cuộc đời tôi.

Tôi tựa vào Triệu Sam, dưới chân là hàng loạt chai rượu vương vãi: “Thực ra, tớ đã quen biết Vệ Nhiên từ lâu rồi.”

Sao có thể không quen chứ?

Chàng trai kiêu ngạo và tỏa sáng thời cấp ba.

Luôn đứng đầu toàn khối, luôn là người đại diện phát biểu trên sân khấu.

Yêu thầm khiến mọi thứ đều phủ lên một lớp ánh sáng lung linh.

“Khi ta tỏ với tớ, cứ như một giấc mơ .”

Tôi mỉm : “Bây giờ mới nhận ra, quả nhiên chỉ là mơ.”

Vệ Nhiên không phải chàng trai đã tôi lý tưởng hóa vô số lần trong lòng.

Hắn nhu nhược, nóng nảy, bạc bẽo, và xấu xa.

Dùng trọn bảy năm, để hoàn toàn chết hình bóng khiến tôi rung trong giấc mơ.

19

Ngoài sân bay, tôi lại một lần nữa gặp Chu Vãn Nguyệt.

Cô ta trông hốc hác, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, có thể thấy thời gian qua sống rất tệ.

Tôi không thể diễn tả cảm giác của mình về Chu Vãn Nguyệt.

Tôi có chút ghét ta, cũng cảm thấy ta sống rất tự tại.

Người vô , lạnh nhạt mới có thể không bị tổn thương trong .

Cô ta tôi, mỉm dịu dàng: “Lâm Ninh, tôi thành ra thế này, hoàn toàn là lỗi của .”

Tôi chưa kịp hiểu ý ta cho lắm,

Chu Vãn Nguyệt đột nhiên ném một chai gì đó về phía tôi.

Đồng tử tôi co rút lại, theo phản xạ muốn tránh đi.

Nhưng tốc độ của ấy quá nhanh, tôi không kịp.

Khi tôi nghĩ mình sắp bị ném trúng, một bóng người bỗng chắn trước mặt tôi.

Tiếng xé rách kèm theo tiếng hét thảm thiết, xung quanh trở nên hỗn loạn: “Tránh ra! Là axit!”

“Cô ta điên rồi, mau khống chế ta!”

Hình ảnh cuối cùng tôi thấy, là gương mặt đau đớn của Vệ Nhiên.

20

Trong bệnh viện, nửa bên cơ thể của Vệ Nhiên bị dính axit sulfuric.

Hắn đưa vào phòng cấp cứu để cứu chữa.

Nhờ hắn cản lại, tôi chỉ bị thương nhẹ.

Chu Vãn Nguyệt bị bắt vì nghi cố ý người.

Trần Niên lạnh lùng đứng , không hề quan tâm đến lời cầu cứu của vợ cũ.

Ba ngày sau, trạng của Vệ Nhiên ổn định.

Tôi đến thăm hắn.

Lúc này hắn nằm trên giường bệnh, nửa bên cơ thể quấn đầy băng.

Tôi có chút khó hiểu về hắn:

“Anh tại sao lại chắn trước tôi?”

Vệ Nhiên nhẹ, khẽ hỏi: “Hết giận chưa?”

Tôi sững lại, chợt nhận ra.

Hắn đang , liệu tôi có nguôi giận khi hắn thành ra thế này không?

Vệ Nhiên luôn nghĩ đến bây giờ tôi vẫn giận dỗi hắn.

Sắc mặt tôi lạnh xuống: “Là Chu Vãn Nguyệt hắt vào , không liên quan gì đến tôi.”

Tôi bị ép buộc cuốn vào chuyện của bọn họ.

Chu Vãn Nguyệt mang lòng thù hận, nguồn gốc là từ Vệ Nhiên.

Tệ nhất cũng là do Trần Niên tung ra ảnh chụp.

Liên quan gì đến tôi?

Giờ đây, Vệ Nhiên lấy quyền gì mà áp đặt đạo đức lên tôi?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...