Yêu Đến Hơi Muộn [...] – Chương 8

“Tất nhiên là không rồi.”

Một bàn đầy món ăn, hai người vui vẻ ăn uống ngon lành. Ăn xong, chủ nhận phần rửa bát.

“Như sao , tôi mời ăn mừng chuyển nhà, sao lại để việc nhà chứ?”

“Đừng nhiều nữa, thì cùng đi.”

Nói xong, đã nhanh tay bê một phần bát đũa vào bếp trước.

Tôi cũng vội vàng bê phần còn lại đi theo.

Không phải chứ, người này sao tự nhiên ? Như thể đây là nhà mình

Trong lúc rửa bát, một người đàn ông cao 1m9 cúi người trước bồn rửa thiết kế vừa tầm chiều cao của tôi, rửa bát rất chăm .

Tôi bỗng nảy ra ý định trêu chọc, liền hất một ít nước, rồi đưa tay búng nhẹ vào bên mặt .

Anh khựng lại, nheo mắt chớp chớp, sau đó quay đầu đầy vẻ nguy hiểm.

“Hay lắm… Tấn công bất ngờ hả?”

Nói xong, xoa sạch bọt xà phòng trong nước, rồi hai tay hất nước về phía tôi.

Hai người chúng tôi giỡn với nhau, chẳng mấy chốc tôi đã bị ép sát vào góc tường.

Chu Vân Tịnh chống tay lên tường bên cạnh tôi, tạo thành một vòng vây giữa hai bức tường và chính , giam tôi lại bên trong.

Nụ của thản nhiên mà đầy tự tin, hơi cúi đầu, ghé sát về phía tôi: “Còn dám tấn công nữa không?”

Tôi chớp mắt, bỗng cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.

Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, tai tôi bắt đầu nóng lên.

Chu Vân Tịnh dường như cũng nhận ra sự mập mờ trong huống hiện tại, khẽ một tiếng, rồi gõ nhẹ lên trán tôi bằng một cú "cốc đầu".

“Cho chừa cái tội dám tấn công tôi.”

11

Một tháng sau, nhân viên môi giới bất sản liên lạc với tôi, rằng có người ưng ý căn biệt thự đó và muốn tôi trực tiếp đến giới thiệu.

Tôi hẹn thời gian với môi giới và nhờ họ báo lại cho người xem nhà.

Cuối tuần, tôi đến trước, định vào xem qua căn nhà trước.

Nhập mật mã mở cửa lớn, tôi bất ngờ thấy Cố Uyên đang cúi đầu ngồi trên sofa trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu ra, ánh mắt chạm vào tôi.

Tóc của Cố Uyên đã dài ra, không cắt tỉa, gương mặt vẫn tuấn tú lại nhuốm thêm nhiều mệt mỏi.

Những ngày này, có lẽ không ngủ ngon, quầng thâm dưới mắt đã xuất hiện rõ rệt.

“Người muốn xem nhà là .”

Tôi phớt lờ trạng thái của , đi thẳng đến trước mặt, đặt bản giới thiệu căn nhà đã chuẩn bị sẵn lên bàn trà.

“Cho nên, lúc đầu tôi đã không cần, cứ khăng khăng chuyển nó sang tên tôi. Bây giờ tôi muốn bán, lại bỏ tiền ra mua lại. Hà tất phải như ?”

“Xin lỗi, A Dư, trước đây là sai.”

“Anh không nên coi em như… như người thay thế cho Thẩm Ngu.”

Cố Uyên ngẩng đầu tôi, giờ đây, người đứng ở thế chủ là tôi.

Tôi giữ vẻ mặt bình thản: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

“Anh không muốn.”

Đôi mắt bỗng đỏ hoe, giọng run rẩy: “A Dư, hối hận rồi.”

“Chúng ta có thể đừng ly hôn không?”

Tôi cảm thấy khó hiểu: “Rốt cuộc cố chấp vì điều gì? Anh không tôi, chẳng qua chỉ là không cam lòng mà thôi.”

"Không!" Anh kích nắm lấy tay tôi, “Không, không phải vì không cam lòng, A Dư, thực ra đã em từ lâu rồi.”

“Anh đã dùng những lời lẽ khó nghe để hạ thấp em nhằm nâng cao vị trí của mình, là thấp hèn, A Dư, xin lỗi em.”

“Anh chỉ không muốn thừa nhận.”

Giọng trầm thấp và run rẩy.

“Không muốn thừa nhận là từng nghĩ rằng sắt son đến chết của mình lại dễ dàng chuyển từ Thẩm Ngu sang em.”

“Cho nên mới dùng người thay thế để tự an ủi mình.”

Thật nực , bây giờ những điều này còn có ý nghĩa gì nữa?

Anh đối với tôi, từ lâu đã không còn quan trọng nữa.

“Cố Uyên.”

Tôi lần cuối, nghiêm túc.

“Giấy đã bị nhăn, dù có vuốt thẳng, cũng không thể trở lại như ban đầu.”

“Yêu thì tôi là người nghiêm túc, không cũng .”

“Cố Uyên, tôi sẽ không còn vì lòng nữa.”

Giật tay ra khỏi , tôi quay người lại.

“Nhà muốn, tôi sẽ chuyển cho ngay.”

Nói xong câu cuối cùng, tôi không chút lưu luyến bước ra khỏi cửa.

12

Thỉnh thoảng tôi trò chuyện với Chu Vân Tịnh qua WeChat.

Anh ấy đôi khi cũng sẽ mang thức ăn hoặc những món quà nhỏ từ các nhà tài trợ về cho tôi sau khi kết thúc lịch trình.

Sau đó, đương nhiên ấy sẽ cầu tôi đáp lễ, nấu cơm, bánh ngọt, tất cả đều không thiếu.

Biết thế lúc chả cho hắn đâu, ai mà biết ấy lại thích ăn đến ?

Tôi cũng bắt đầu ôn lại những kiến thức đã học trước đây, lên kế hoạch để hoàn thành việc du học mà ba năm trước tôi đã bỏ lỡ.

Dần dần, tôi thật sự đã quên Cố Uyên.

Trong khoảng thời gian đó, tôi từng nhận một "món quà" từ fan cuồng của Chu Vân Tịnh.

Thật tiếc, lúc đó tôi không có nhà, nên không thể bắt ta.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...