Yêu Đến Hơi Muộn [...] – Chương 11

Và rồi, chúng tôi sống cùng nhau, và sau đó cũng ngủ cùng nhau…

Một đêm nọ, ấy ôm tôi từ ghế sofa đặt lên giường, sau đó đè tôi xuống. Đuôi mắt đỏ lên, uất ức cắn nhẹ vào xương quai xanh của tôi.

“Em ...”

Ngay giây tiếp theo, ấy đứng dậy, dứt khoát xoay người bước vào phòng tắm.

Tôi nằm trên giường, thật, vừa rồi tôi cũng không nhịn , suýt nữa đã muốn tiếp tục.

Thế nên tôi bước đến gõ cửa phòng tắm, cố ý trêu chọc .

Khi đẩy cửa bước vào, tôi thấy ấy đang đứng dưới vòi nước, tay nắm chặt một thứ gì đó, ngửa đầu khó chịu mà thở dốc.

“Anh...”

“Bảo bối...”

Chu Vân Tịnh quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu tôi, giọng khàn khàn, trầm thấp.

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, nghe thấy chính mình : “Em... có thể giúp ... bằng tay.”

Toàn thân dường như run lên, ánh mắt tôi thoáng chốc ánh lên sắc màu sâu thẳm tối tăm.

“Em... em có thể không tốt lắm.”

Ngay giây sau, cả người tôi đã bị kéo vào trong phòng tắm.

Đôi môi nóng bỏng ngậm lấy dái tai tôi, bật khẽ.

“Tay nghề không tốt, cũng không chê đâu.”

Tôi bất giác nhớ lại lần đầu tiên mời đến nhà ăn cơm. Khi đó, tôi đã : “Em nấu ăn không ngon, đừng chê nha.”

“Đương nhiên là không rồi.”

Vậy mà câu này cũng có thể đánh lái sang như  sao?

16

Ngày trước khi ra nước ngoài, Chu Vân Tịnh đặc biệt dành thời gian trọn cả ngày để bám lấy tôi.

“Em , thêm chút bánh quy với kẹo nougat đi, mấy ngày không có em, chỉ biết dựa vào mấy thứ đó để sống qua ngày.”

Chu Vân Tịnh to lớn như , cứ đeo bám lấy tôi như một con gấu koala, hoàn toàn vùi tôi vào lòng .

“Ba năm, mỹ phẩm còn hết hạn, muốn em bao nhiêu đồ ngọt nữa đây?”

Chỉ thấy cọ đầu vào hõm vai tôi, giọng đầy vẻ ấm ức, tủi thân.

“Vậy em đi lâu như thế, sẽ không bỏ mặc mà chạy mất chứ...”

“Trong mắt , em không đáng tin đến thế sao?”

“Không phải, chỉ là em xinh đẹp quá, sợ người khác nhòm ngó.”

Đúng là miệng lưỡi.

Tối đó, nằm trên giường, từ phía sau ôm lấy tôi, gương mặt vùi vào hõm vai tôi, yên tĩnh một cách khác thường.

Tôi cứ tưởng đã ngủ, không ngờ lại cảm thấy một chút ẩm ướt nơi xương quai xanh.

“Chu Vân Tịnh?”

Tôi thử thăm dò hỏi, định quay đầu , không gì.

Tôi xoay người trong vòng tay , liền thấy bướng bỉnh quay mặt đi.

Tôi nâng mặt lên, ép quay lại, liền thấy một giọt nước mắt chảy xuống trên nốt ruồi.

Tôi bật , vừa thấy buồn vừa cảm thấy đáng .

“Ngoan nào, sao lại khóc như một đứa trẻ thế này?”

Khuôn mặt mạnh mẽ, khí chất áp đảo ấy, khi khóc lại khiến người ta cảm thấy kích thích một cách khó hiểu.

Xong rồi, tôi thật sự…

“Anh nhớ em quá...”

“Nhưng em còn chưa đi mà.”

“Anh nghĩ trước thôi mà...”

“Nếu nhớ em, không có lịch trình thì có thể đến tìm em. Kỳ nghỉ đông hay hè em cũng sẽ về mà.”

“Thật sao?”

Anh chớp mắt, nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên rồi.”

“Em không sợ bị phát hiện à?”

“Bây giờ thì không sợ nữa. Nếu bị phát hiện thì công khai, em sẽ ở bên .”

Ánh mắt thoáng chốc trở nên sâu thẳm. Chu Vân Tịnh cúi đầu ngậm lấy môi tôi, hàm răng khẽ mở, đầu lưỡi lập tức quấn lấy nhau trong sự mờ ám đầy ái muội.

Anh khẽ thở dốc: “Bảo bối, em...”

Tôi vòng tay ôm lấy cổ , đáp lại nụ hôn ấy.

“Em cũng ...”

Bầu không khí trở nên nóng bỏng, ngập tràn ý vị ám muội, dần dần vượt ngoài tầm kiểm soát.

Cảm nhận hơi nóng từ , tôi ngẩng đầu, khẽ hôn lên yết hầu của .

“Thật ra... tối nay có thể...”

Dừng lại vài giây, trong không gian mờ tối và ánh sáng ấm áp, mạnh mẽ áp xuống.

Bên ngoài, sấm chớp vang trời, mây đen cuộn trào, mưa rơi như trút nước.

Cho đến tận đêm khuya, tiếng mưa mới dần ngớt.

17

Sau khi tôi đến Boston, ngoài những cuộc gọi video mỗi ngày, chỉ cần có thời gian, Chu Vân Tịnh sẽ lập tức bay đến bên tôi.

Tháng mười hai, tôi nghỉ sớm sau khi kết thúc khóa học, mà cũng trùng hợp có kỳ nghỉ. Chúng tôi cùng nhau đến Bắc Âu, lần lượt dạo chơi từng quốc gia.

Vào ngày lễ Giáng Sinh, tôi đã thấy cực quang.

Bầu trời Tromsø, Na Uy, như bức tranh mà Van Gogh vô hất lên những mảng màu, những sắc màu rực rỡ mang đến cảm giác rung và vẻ đẹp thị giác cực hạn.

Bên cạnh tôi là người tôi nhất, và cũng là người tôi nhất.

Tuần lộc, lửa trại, xe trượt tuyết, cá voi…

Chu Vân Tịnh ôm tôi vào lòng, chúng tôi ngồi dưới bầu trời cực quang rộng lớn. Khoảnh khắc này, tôi như thể đang nắm giữ cả thế giới.

“Anh không nhịn nữa rồi, bảo bối.”

“Gì cơ?”

Tựa vào người Chu Vân Tịnh, tôi ngẩng đầu , tay nghịch ngợm mấy chiếc cúc áo trên áo khoác của .

“Anh muốn công khai chuyện cảm của chúng ta.”

“Được, thì công khai.”

Dưới ánh mắt nóng bỏng và đầy tứ của , tôi chủ hôn lên môi .

……

Lúc rời đi, tôi thấy Cố Uyên.

Anh ta gầy đi một chút, trông cũng tiều tụy hơn.

“Chúng ta đã như thế này suốt sáu năm rồi, em không thể tiếp tục giả vờ sao?”

“Hết rồi.”

Hai đường thẳng từng giao nhau nay đã trở về song song.

Còn tôi, sẽ mang theo hy vọng và nhiệt huyết tiếp tục bước về phía trước.

Yêu những gì tôi muốn , những gì tôi muốn .

-Hết-

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...