“Cố Uyên, chúng ta ly hôn đi.” “Hãy trả lại tự do cho nhau.” Năm thứ sáu đi cùng Cố Uyên, tôi đã đề nghị ly hôn với anh. Vừa tan sở về nhà, trên tay vẫn cầm con cá nướng mà anh đã xếp hàng mấy tiếng đồng hồ để mua cho tôi. “A Dư? Đừng đùa nữa, ăn cá nướng đi, em không phải rất thích ăn cá nướng sao?” Tôi vốn không thích ăn cá nướng. Cố Uyên nhìn tôi im lặng một lúc, cuối cùng cau mày, không kiên nhẫn nói: “Chúng ta đã như thế này sáu năm rồi, em không thể tiếp tục giả vờ sao?” Giả vờ cái gì? Giả vờ là người yêu cũ đã qua đời của anh sao?
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?